"Cố Sanh Tiêu, là ngươi! Thì ra ngươi bí mật rời khỏi Linh Tông, còn
xuất hiện ở đây! Chẳng lẽ ngươi không sợ sau khi những người đó biết
ngươi rời khỏi Linh Tông kết cục đại biến? Phải biết rằng người nhìn
chằm chằm vị trí kia của ngươi không hề thiếu." (L: có ai đoán sai
không? Hehe)
Lưng của nam nhân mạnh mẽ cứng đờ, dưới cuồng phong, hắc bào khẽ giương lên, trên khuôn mặt lạnh lùng kia của hắn hiện lên
vẻ phức tạp.
"Cố Sanh Tiêu? Ca ca?"
Cố Nhược Vân ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn nam tử phía trước.
Nam nhân đã từng trợ giúp nàng, thế nhưng lại là huynh trưởng nàng chưa từng gặp mặt?
Tay của nam nhân đặt ở phía trên mặt nạ màu đen, chậm rãi tháo xuống, hắn
nhẹ nhàng xoay người, khuôn mặt vốn lãnh khốc sau khi thấy thiếu nữ phía sau lập tức tràn ngập nhu hòa, nhưng càng nhiều hơn vẫn là áy náy.
"Tiểu Vân, thực xin lỗi, bởi vì thân phận nên chuyện ta rời đi Linh Tông
không thể truyền ra, cho nên, mới không thể lấy bộ mặt thật xuất hiện ở
trước mặt của muội."
Ầm!
Đầu Cố Nhược Vân giống như là bị
nổ tung, ngây ngốc nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn trước mắt này, dần
dần, dung nhan trong trí nhớ kia dần dần hiện ra.......
Nàng chẳng phải Cố Nhược Vân lúc trước, nhưng mà, lại thừa kế tất cả trí nhớ của ‘nàng’.
Cho nên, ở bên trong trí nhớ kia, nam tử ở trước mặt bất luận kẻ nào đều là lãnh khốc vĩnh viễn không thay đổi, duy chỉ ở trước mặt nàng, mới có
thể lộ ra tươi cười dịu dàng, mỗi lần nếu có người bắt nạt nàng, huynh
trưởng đều sẽ đứng ra bảo vệ nàng ở sau người, hắn nỗ lực tu luyện như
thế, thậm chí tiến vào Linh Tông, tất cả đều chỉ là vì muốn làm cho mình có đủ thực lực để bảo vệ nàng.
Mà nàng, vì không muốn chọc phiền toái cho huynh trưởng, sau khi lớn lên lập tức một mực yên lặng mặc bản thân thừa nhận tất cả……...
Khó trách, khó trách hắn có thể mang đến
cho nàng cảm giác an tâm, khó trách khi gặp nguy hiểm hắn sẽ đi ra bảo
vệ nàng, thì ra đều là vì hắn là Cố Sanh Tiêu, huynh trưởng sống nương
tựa lẫn nhau với nàng.
"Cố Sanh Tiêu, làm sao có thể là hắn?"
Sắc mặt Lãnh Ngôn Phong đại biến, gắt gao nắm nắm tay: "Hơn nữa, hình như
thực lực của hắn cũng là Võ Hoàng, thậm chí…... Mạnh hơn Thi Vân sư
muội."
Mấy năm trước, nam nhân này còn chỉ mạnh hơn
hắn một bậc,
vì sao thời gian mấy năm ngắn ngủn, vậy mà lại trưởng thành đến trình độ như thế? Hơn nữa theo như lời nói của trưởng lão Tiên Địa, hình như hắn tiến vào Linh Tông, hơn nữa còn có được địa vị tôn quý ở bên trong đó.
Không!
Y không cam lòng!
Luyện Khí Tông đã từng lựa chọn hắn, lại bởi vì hắn cự tuyệt, mới ngược lại
để cho mình gia nhập! Vì sao hiện giờ, chênh lệch giữa bọn họ vậy mà lại lớn như vậy, điều này như thế nào làm cho y có thể chịu được?
"Tiểu Vân, tất cả có ta, muội yên tâm."
Nói xong lời này, Cố Sanh Tiêu quay đầu nhìn về phía mọi người Tiên Địa, so sánh với dịu dàng khi vừa mới đối mặt với Cố Nhược Vân, giờ này khắc
này, hai mắt của hắn lãnh khốc, mặt không biểu cảm: "Người Tiên Địa
nhưng là thật uy phong, nhiều người như vậy thế nhưng lại cùng nhau khó
xử một nữ tử mười mấy tuổi."
"Ha ha."
Lão giả mặc áo bào
trắng cười nhẹ hai tiếng, nói: "Cố Sanh Tiêu, chẳng lẽ Linh Tông các
ngươi cũng muốn trở thành tội nhân của đại lục? Nha đầu kia tâm địa
ngoan độc, ích kỷ lạnh lùng, vì tư lợi của bản thân có thể thương hại
nhiều người như vậy, Tiên Địa chúng ta cũng chỉ là thay trời hành đạo,
diệt trừ tai họa."
Hai mắt Cố Sanh Tiêu càng lãnh khốc hơn, trên
khuôn mặt anh tuấn đường nét rõ ràng, môi mỏng của hắn phác thảo độ cong lạnh lùng, giống như là một sát thần không có tình cảm, lạnh đến mức
làm cho người ta run sợ.
"Người Tiên Địa đã không nói đạo lý như
vậy, ta cũng không thể nói gì hơn nữa! Nhưng mà, nếu người Tiên Địa muốn thương hại nàng, vậy nhất định phải bước qua thi thể của ta!"