Giờ phút này, hắn mới giống như một ác ma chân chính, tóc bạc nhảy múa,
huyết y bay lên, vô cùng vô tận lực lượng tụ tập ở trên người của hắn,
‘ầm’ một tiếng đánh về phía hư ảnh màu đen kia..........
Ầm!
Tiếng nổ mạnh sinh ra từ nơi Thi Vân ngốc, trực tiếp nổ ra một cái hố sâu,
đen không thấy đáy, có thể thấy được một chiêu này dùng bao nhiêu lực
lượng. Nhưng mà, bóng người màu đen kia lại biến mất, cùng lúc đó biến
mất còn có Thi Vân và Lãnh Ngôn Phong...........
"Tiểu Dạ!"
Trái tim Cố Nhược Vân căng thẳng, gắt gao bắt được tay của Thiên Bắc Dạ, nhẹ vỗ về mu bàn tay hắn, hình như là độ ấm của lòng bàn tay thiếu nữ làm
cho sắc mặt của Thiên Bắc Dạ chậm rãi khôi phục lại, quay đầu nói với Cố Nhược Vân: "Tiểu Vân, ta cũng không biết bản thân là như thế nào, vừa
thấy nam nhân kia ta lập tức muốn giết y!"
Nam nhân?
Cố
Nhược Vân sửng sốt, vừa rồi nàng chỉ thấy được hư ảnh màu đen, nhưng
không có thấy rõ dáng vẻ của người nọ, mà Thiên Bắc Dạ lại thật sự thấy
được...........
Từ đầu tới cuối, Cố Sanh Tiêu đều không nói gì,
hắn nhìn Thiên Bắc Dạ, sau đó ánh mắt dừng ở trên người Cố Nhược Vân,
hai tay đặt ở bên chân kia không tự chủ được nắm chặt lại.
Xem ra, muội muội gặp được kẻ địch rất cường đại, bản thân chỉ có trở nên càng mạnh, mới có thể bảo vệ nàng an toàn.
Cũng là lúc mình nên về Linh Tông, tuy rằng nam nhân này có ý đồ gây rối với muội muội, nhưng có hắn ở bên người ít nhất có thể bảo đảm nàng an
toàn. Mà mình, chỉ có tiến vào nơi kia tu luyện, mới có thể làm thực lực nhanh chóng tăng lên.
Lúc trước cho dù trưởng lão Linh Tông cũng từng nói qua việc này, nhưng bởi vì tiến vào nơi kia thì không cách nào dễ dàng rời đi, hắn vướng bận muội muội ở ngoài, mới không có đáp
ứng...........
Hiện giờ, hắn có thể yên tâm đi tu luyện.
Trong bất tri bất giác, con ngươi ôn hòa của Cố Sanh Tiêu dần dần kiên nghị, bình tĩnh nhìn thiếu nữ áo xanh trước mặt.
Vân Nhi, chờ ta, chờ ta cường đại đến ngày nào đó đủ bảo vệ muội, ta sẽ trở về gặp muội…....."Ca."
Ánh mắt Cố Nhược Vân vừa chuyển, lập tức rơi xuống phía trên khuôn mặt anh
tuấn kiên nghị của nam tử, chậm rãi đi tới bên người của hắn:
"Sau đây
ca có tính toán gì không? Cùng ta cùng đi Đông Phương thế gia hay là về
Linh Tông?"
"Vân Nhi," Con ngươi của Cố Sanh Tiêu ôn hòa xuống,
khóe môi nanag lên, bàn tay to sủng nịch vuốt đầu thiếu nữ, nói: "Chờ ta ba năm, nhiều nhất ba năm, ta tất nhiên sẽ trở về gặp muội! Đến lúc đó, ta chắc chắn làm cho tất cả mọi chuyện đều ổn định xuống."
Thời gian ba năm, cũng đủ hắn xuất quan ra từ nơi kia, cũng đủ hắn nắm trong tay toàn bộ Linh Tông.........
"Vậy chừng nào thì ca đi?" Cố Nhược Vân ngẩng đầu nhìn nam tử, hỏi.
Nàng đương nhiên biết nguyên nhân huynh trưởng tiến vào Linh Tông, chỉ là vì có thế lực càng mạnh bảo vệ nàng mà thôi, mà ở trên đại lục, chí cường
(mạnh mẽ nhất) chính là Tam Đại Chế Tài kia.
Cho nên, nghĩ đến đây, trong lòng Cố Nhược Vân dâng lên một chút lo lắng.
"Ngày mai."
Cố Sanh Tiêu trầm mặc một lát, lại mở miệng nói.
Ánh mắt của hắn vẫn luôn không rời khỏi thiếu nữ phía trước, giống như muốn khắc sâu vào trong lòng mình.
Dù sao, lúc này đây sau khi phân biệt, không biết khi nào mới có thể gặp nhau........
Cố Nhược Vân không lại nói thêm cái gì, nàng quay đầu nhìn người Luyện Khí Tông phía sau, giọng nói vô cùng thanh lãnh: "Từ đây về sau, Luyện Khí
Tông không cần tồn tại, Hạ lão gia tử, kế tiếp giao cho Hạ gia các
ngươi, ta sẽ đểcho Thanh Long giúp các ngươi."
"Tốt."
Sau
khi nghe thấy Hạ Lâm Ngọc cũng không ở trong tay Thi Vân, rốt cục khẩu
khí trong lòng Hạ lão gia tử kia cũng có thể nhổ ra, rồi sau đó lập tức
nghe thấy được lời nói của Cố Nhược Vân, cười cười nói: "Nha đầu, hôm
nay thật đúng là đa tạ ngươi, nếu không có ngươi, chỉ sợ Hạ gia ta sẽ
nguy ở sớm tối."