Ngay tại trong phút chốc Đông Phương Diễm vênh váo đắc ý nhìn hai người
phía trước, một tiếng nói dịu dàng như ngọc truyền đến từ phía sau.
Nghe vậy, trái tim Cố Nhược Vân kích động giật mình, bất giác quay đầu nhìn lại nơi phát ra âm thanh.
Dưới gió mát, cẩm y khẽ bay lên.
Nam nhân mặt mày như họa, bình thản đạm tĩnh, trên khuôn mặt tuấn mỹ bao
phủ vẻ ôn hòa, trong đôi mắt hàm chứa ý cười nông cạn. Nam nhân này đẹp
giống như là một bức họa, nếu không phải dùng một từ để miêu tả hắn, vậy chính là công tử như ngọc, thế gian vô song.
"Nha đầu, con đã đến rồi?"
Sau khi đi đến trước mặt Cố Nhược Vân, nam nhân dừng bước chân, tươi cười
của hắn rút đi tao nhã đạm bạc quen có, nhưng mà mang theo vài phần chân thật, thậm chí ngay cả giọng nói đều có vẻ a dua: "Nha đầu con đó, vừa
đi là lâu như vậy, không hề có tin, quả nhiên là làm cho ta chờ thật
lâu, đã đến đây, vậy theo ta vào thành đi."
"Vâng."
Cố Nhược Vân cười cười, nam nhân trước mắt luôn mang đến cho nàng cảm giác ấm áp, có lẽ chính là vì huyết mạch tương liên.
Chỉ là, trông thấy nụ cười mềm nhẹ kia của Cố Nhược Vân, Thiên Bắc Dạ bất
giác nhíu mày, trong lòng dâng lên một chút ghen tuông nhàn nhạt.
"Chờ một chút."
Mắt thấy Cố Nhược Vân sắp sửa đi theo Đông Phương Thiếu Trạch rời đi, Đông
Phương Diễm vung trường tiên, giá tuấn mã chắn trước mặt mấy người, hai
mắt sắc bén của nàng quét về phía thiếu nữ áo xanh phía sau Đông Phương
Thiếu Trạch, khuôn mặt nghiêm túc nói: "Thiếu chủ, hai người kia người
không thể mang đi!"
Tươi cười trên mặt Đông Phương Thiếu Trạch
từng chút biến mất, trong mắt lộ ra vẻ lạnh bạc, cho dù giọng nói của
hắn vẫn là dịu dàng nho nhã trước sau như một, nhưng mà, bất luận kẻ nào đều có thể nghe được ra tức giận trong giọng nói."Đông Phương Diễm,
chuyện vừa rồi ta đều có thể đoán được, nhưng mà hiện tại ta không có
thời gian để ý tới ngươi, về phần chuyện này, chờ sau khi ta đưa Vân Nhi đến Đông Phương thế gia lại tới tìm ngươi."
Đông Phương Diễm này ỷ vào phụ thân của mình là trưởng lão gia tộc, luôn luôn vô pháp vô
thiên, không để bất luận kẻ nào vào mắt, tính cách lại quá mức cũ kỹ,
cho tới bây giờ đều không thông tình lý, nếu không phải niệm tình phụ
thân nàng đã cống hiến rất nhiều vì Đông Phương thế gia, chức Tướng quân này, căn bản là
không tới lượt nàng.
"Thiếu chủ, thân phận của
hai người này không rõ ràng, ta hoài nghi bọn họ là gian tế, chờ sau khi ta điều tra bọn họ xong mới cho phép vào thành, kính xin thiếu chủ đừng làm khó thuộc hạ."
"Hả?" Đông Phương Thiếu Trạch nhíu mày cười,
trong tươi cười kia hàm chứa khí lạnh: "Ngươi cho rằng bằng hữu của bản
thiểu chủ cũng là người thân phận không rõ?"
"Thuộc hạ chỉ tuân thủ quy tắc, sẽ không làm việc vì tình riêng."
Đông Phương Diễm nâng đầu, một mặt cũ kỹ nói: "Chỉ cần bọn họ ngoan ngoãn để chúng ta soát người, ta sẽ cho bọn họ vào thành Đông Phương, nếu thiếu
chủ thật muốn vì tình riêng mà làm trái luật lệ, có thể nào giao đãi với dân chúng?"
"Ta là thiếu chủ Đông Phương thế gia, chuyện này ta còn có thể làm chủ được."
Trong mắt Đông Phương Thiếu Trạch xuyên thấu qua lạnh lùng bén nhọn, xem ra
sau khi chuyện này chấm dứt, thế lực trong gia tộc quả thật cần chỉnh
đốn lại, nếu không người nào đó còn sẽ cho rằng Đông Phương thế gia là
của bọn hắn.
"Thiếu chủ, nếu hai người kia cứ như vậy tiến vào thành Đông Phương, nếu xảy ra sai lầm gì, ai tới phụ trách?"
Đông Phương Diễm một chút cũng không nhường, mặt không biểu cảm nhìn Đông Phương Thiếu Trạch.
"Tốt." Đông Phương Thiếu Trạch nhàn nhạt liếc mắt quét nàng một cái, giọng
điệu trầm xuống: "Nếu vì bọn họ đến Đông Phương thế gia mà đưa tới nguy
hiểm gì đó, thì chuyện này, do bản thân ta phụ trách, Đông Phương Diễm,
như thế ngươi đa vừa lòng?"
Đông Phương Diễm ngẩn người, nàng
thật không ngờ thiếu chủ sẽ ôm hết trách nhiệm, cho nên, trong lúc nhất
thời nàng vậy mà nói không được lời nào, chờ lúc nàng phục hồi tinh thần lại, đám người Đông Phương Thiếu Trạch đã đi vào cửa thành, rất nhanh
đã biến mất ở trong mắt của bọn họ.........