"Nhưng mà…….." Lam Vũ Ca cười khổ một tiếng: "Ai biết, cuối cùng truyền quay lại, lại là tin
tức mẫu thân con chết! Sau khi xảy ra chuyện này, ngoại công con lập tức triệu tập trưởng lão trong tộc mở hội nghị, nhưng cuối cùng vẫn là
không cách nào báo thù vì mẫu thân con! Bởi vì trải qua nhiều lần tuần
tra, kẻ chân chính sát hại cha nương con là cường giả một mảnh đại lục
khác! Nếu cố ý trêu chọc, sẽ chỉ làm cho Đông Phương thế gia đảo điên,
mất nhiều hơn được, cho nên, trừ phi ngoại công con có vạn toàn nắm chắc có thể chiến đấu với thế lực kia, nếu không hắn sẽ không để cho người
Đông Phương thế gia không công đi chịu chết."
Giống như là cảm giác được trong lòng thiếu nữ chấn động, Lam Vũ Ca nhẹ
nhàng bắt nắm tay nàng, nói: "Con cho rằng ngoại công con không thèm để ý huynh muội các ngươi, kỳ thực không phải, lúc đó, tình huống Đông
Phương thế gia càng nguy hiểm hơn, con và huynh trưởng con chỉ là hai
hài tử mà thôi, nếu Đông Phương thế gia khó giữ được, chẳng phải là sẽ
làm cho các con vô tội chết? Như thế còn không bằng ngốc ở bên ngoài,
nhưng mà ngay từ đầu ngoại công con cũng không yên lòng huynh muội các
con, chẳng sợ tình huống lại nguy hiểm, cũng âm thầm phái người đi thăm
dò tình huống, kết quả điều tra trở về nói con là một phế vật, huynh
trưởng con lại là thiên tài, hắn cho rằng lấy thiên phú của huynh trưởng con tất nhiên sẽ được Cố gia coi trọng, cho dù con là phế vật, Cố gia
cũng sẽ không thể quá hà khắc với huynh muội các con, bởi vậy vì không
để cho thế lực kia phát giác sự tồn tại của các con, hắn đã điều người
trở lại. Ai biết, con sẽ gặp phải nhiều chuyện như vậy………..."
Hiện giờ chỉ cần nghĩ đến những chuyện ngoại tôn nữ gặp phải theo như
lời của Đông Phương Thiếu Trạch, Lam Vũ Ca đã cảm thấy rất là đau lòng,
đau lòng ẩn nhẫn và kiên cường của nàng, cũng đau lòng lúc trước nàng
gặp phải ngược đãi không thuộc về mình.
"Nếu, sớm biết rằng Cố gia sẽ đối với con như vậy, lúc đó chúng ta nhất
định sẽ đón con trở về, đáng tiếc, chúng ta vẫn là quá xem trọng Cố gia, cho rằng sẽ vì thiên phú của huynh trưởng con mà đối đãi tốt với
con……..."
Cố Nhược Vân hơi hơi buông lông mi xuống,
giọng nói của nàng không tự chủ được mang theo run run.
"Thế nào cữu cữu không nói việc này với con? Ngày hôm qua lúc con tranh cãi với lão gia tử, hắn cũng không nói."
Lam Vũ Ca lắc lắc đầu, dịu dàng vuốt ve đầu của Cố Nhược Vân: "Cữu cữu
con luôn luôn bế quan, tình huống lúc trước hắn biết cũng không nhiều,
về phần ngoại công con….... Tính cách của lão gia hỏa kia chính là như
thế này, nói năng chua ngoa tâm đậu hủ, hắn không thích nói ra sự quan
tâm của mình, thích giấu tất cả mọi chuyện ở trong lòng, bởi vậy rất
nhiều người đều sẽ có hiểu lầm đối với hắn, nhưng ai bảo đây là bản tính của hắn đâu?"
Nói đến người trong lòng mình, ánh mắt Lam Vũ Ca càng dịu dàng, mặc kệ
người trong thiên hạ hiểu lầm hắn thế nào, chỉ cần nàng có thể hiểu là
đủ rồi.
"Ngoại tổ mẫu," Cố Nhược Vân ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt da trắng như ngọc trước mắt này: "Con nghe cữu cữu nói từ mười mấy trước người đã ở nơi
này, chưa từng rời đi, vì sao người không xuống núi?"
Nghe nói như thế, Lam Vũ Ca mỉm cười, ánh mắt để lộ ra vài phần ưu thương.
"Đây là ta trừng phạt mình, trừng phạt một mẫu thân không thể bảo vệ tốt nữ nhi của mình, cũng là ta nên chịu, Vân Nhi, nếu cữu cữu con muốn con khuyên ta rời đi, vậy con vẫn là đừng nói nữa, ta sẽ không rời đi, ta
không thể bảo vệ tốt nữ nhi duy nhất, ta đây nên ở chỗ này hưởng thụ cô
tịch vĩnh viễn."
"Ngoại tổ mẫu," Hai mắt Cố Nhược Vân hơi hơi trầm xuống, nói: "Người cứ như vậy khẳng định phụ mẫu con đã qua đời sao?"
Lam Vũ Ca sửng sốt một chút, có chút không rõ chân tướng nhìn Cố Nhược Vân.
"Ta cũng chỉ nghe bọn hắn nói, nghe nói bọn họ rớt xuống vách núi đen vô tận, thi cốt vô tồn (thi thể, xương cốt đều không còn)."