"Hừ."
Đông Phương Diễm hừ lạnh một tiếng, tay nàng cầm hồng tiên (roi màu đỏ),
khuôn mặt nghiêm túc đứng ở trước mặt Cố Nhược Vân, cao ngạo nâng cằm:
"Ta mặc kệ ngươi là người của ai! Ta thân là Tướng quân thành Đông
Phương, người Đông Phương thế gia, nên có quyền xử trí ngươi! Tất cả
những thứ này cũng không trách ngươi, muốn trách thì trách ngươi xâm
nhập cấm địa của Đông Phương thế gia, hơn nữa, còn bị ta bắt được, cho
nên bản Tướng quân khuyên ngươi một câu, ngoan ngoãn buông tay chịu
trói, miễn cho da thịt chịu khổ."
Cố Nhược Vân hơi hơi híp con ngươi, tựa tiếu phi tiếu nhếch môi: "Nếu…... Ta không làm vậy thì sao?"
"Vậy cũng đừng trách bản Tướng quân không khách khí!"
Phanh!
Một cái trường tiên (roi dài) màu đỏ vung về phía Cố Nhược Vân, chiêu số
của ả rất là độc ác, đánh về phía chỗ yếu hại của thiếu nữ, một roi này
rơi xuống, phỏng chừng nàng không chết cũng sẽ tàn phế.
Ánh mắt
Cố Nhược Vân u ám một chút, lạnh giọng nói: "Người Đông Phương thế gia,
chẳng lẽ chính là quan báo tư thù như thế này? Một khi đã như vậy, ta
đây sẽ thay thế lão gia tử kia dạy dỗ ngươi một chút…….."
Ầm!
Một ngọn lửa bùng cháy lên từ trên người Cố Nhược Vân, ngay sau đó ầm ầm đánh tới Đông Phương Diễm.
Đông Phương Diễm kinh ngạc một chút, nàng không nghĩ tới ở Đông Phương thế
gia, nữ tử này vậy mà lại còn dám công nhiên chống lại! Phải biết rằng, ở trong thành Đông phương, trừ bỏ gia chủ và phu nhân ra, đội ngũ chấp
pháp bọn họ chính là tồn tại cao nhất, cho nên có đôi khi ngay cả mặt
mũi của thiếu chủ nàng cũng không nể tình.
Đã có bao nhiêu năm rồi?
Bao nhiêu năm không ai dám chống lại đội chấp pháp? Cho dù nữ tử này là người của thiếu chủ, hôm nay cũng phải chết ở nơi này!
Nghĩ đến đây, thân mình Đông Phương Diễm né sang một bên, lập tức tránh thoát ngọn lửa tập kích đến.
Ngay tại lúc nàng muốn ra tay, một bóng dáng màu tuyết trắng đột nhiên xuất
hiện ở phía dưới núi, vì thế, ngọn lửa bị nàng né tránh được kia thật
trùng hợp dừng ở phía trên bộ bạch y kia, ‘bùng’ một tiếng lập tức cháy
lên ở trên y bào của lão giả.
Đông Phương Diễm ngây ngẩn cả
người, Lâm thiếu chấn kinh rồi, ngay cả Cố Nhược Vân cũng không tự chủ
được mà chớp mắt, kinh ngạc nhìn lão giả không hề có bất kỳ dấu hiệu gì
lại đột nhiên xuất hiện kia….....
"Ai, là ai phóng hỏa đốt bổn
gia chủ?"
Một tiếng hô tức giận truyền ra từ trong đám lửa kia, rồi sau đó, lão giả
quần áo tả tơi giống như bị sét đánh qua, đầu đầy bụi thất tha thất thểu xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Giờ phút này, lão giả đầy mắt lửa giận, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm mọi người ở đây.
"Ai có thể nói cho bổn gia chủ, lửa kia là ai phóng?"
Đông Phương Diễm đang há hốc mồm sau khi nghe nói như thế lập tức phục hồi
tinh thần lại, trong lòng vui vẻ, vội vàng nói: "Bẩm báo gia chủ, lửa
kia là nữ tử này phóng."
Nha đầu thối, không phải vừa rồi ngươi rất
vênh váo sao? Lúc này đây ngươi xông ra đại họa nghịch thiên, cho dù
thiếu chủ thiên vị ngươi, gia chủ cũng tuyệt đối không có khả năng sẽ bỏ qua cho ngươi!
"Nàng nói có phải sự thật không?"
Lão gia tử ngăn chặn lửa giận hừng hực trong lòng, mắt già hung hăng trừng Cố Nhược Vân.
Đáng thương tóc bạc và râu dài ông để nhiều năm như vậy, bỗng chốc đều bị
đốt sạch, còn có quần áo trên người, chính là khi Ngọc Nhi ở nhà may cho ông, cho tới nay ông đều coi là bảo bối, hiện tại, cái gì đều không có!
Cố Nhược Vân sờ sờ mũi: "Ta muốn phóng hỏa đốt là Đông Phương Diễm, đại
khái người quá hà khắc với nàng, trong lòng nàng sớm hận người hận tận
xương, vừa khéo nhìn thấy người đi đến đây, cho nên cố ý né tránh, chính là vì trả thù người."
"Ngươi nói hưu nói vượn!"
Đông Phương Diễm tức đến mức kém chút nữa phun ra một ngụm máu.
Nàng gặp qua vô sỉ , chưa thấy qua có người có thể vô sỉ đến loại trình độ
này, vậy mà lại giá họa chuyện này cho nàng, nhưng mà, loại nói dối thấp kém này, gia chủ anh minh tuyệt đối không tin tưởng.