"Vân Nhi, thực lực của nam nhân kia rất mạnh, nhưng mà, cữu cữu tin
tưởng, cho dù thực lực của hắn cường thịnh cỡ nào, cũng sẽ không rút
kiếm chỉ về phía con," Đông Phương Thiếu Trạch dịu dàng cười: "Bên cạnh
con có hắn, sau này mặc kệ muốn làm gì, cữu cữu đều yên tâm."
"Cữu cữu…...."
Trong lòng Cố Nhược Vân chảy qua một trận lo lắng: "Bất luận sau này đường
con đi dài bao nhiêu, Đông Phương Thiếu Trạch người, vĩnh viễn là người
thân ở trên đời này của con, Đông Phương thế gia, cũng là hậu thuẫn của
con."
Đông Phương Thiếu Trạch sửng sốt một chút, lời này của Vân
Nhi là có ý tứ gì? Chẳng lẽ là nói, nàng đã thừa nhận Đông Phương thế
gia?
Kinh hỉ (ngạc nhiên vui mừng) này thật sự đến quá nhanh, thế cho nên làm Đông Phương Thiếu Trạch không thể phục hồi tinh thần
lại...........
"Cữu cữu, nghe nói một tháng sau chính là sinh
nhật của ngoại tổ mẫu, hiện tại các người có thể chuẩn bị cho sinh nhật
của bà, một tháng sau, con tất nhiên sẽ làm cho bà xuống núi."
Cố Nhược Vân chớp mắt, nâng môi cười nói: "Nhưng mà một tháng này, con sẽ ở phía sau núi bồi ngoại tổ mẫu, chờ ngày sinh nhật của bà, chúng ta mới
sẽ xuất hiện."
Nghe nói như thế, Đông Phương Thiếu Trạch phục hồi tinh thần lại: "Vân Nhi, con nguyện ý trở về Đông Phương thế gia?"
"Không sai," Cố Nhược Vân gật gật đầu: "Lão gia tử nói ở ngày sinh nhật ấy nói ra thân phận của con."
"Tốt."
Trong lòng Đông Phương Thiếu Trạch vui vẻ: "Hiện tại ta đây lập tức đi chuẩn
bị, thời gian một tháng, cũng đủ ta an bày tất cả, nhưng mà Vân Nhi, chỉ sợ đến lúc đó có một số người trong tộc sẽ tiến lên làm khó con, nhất
là phụ thân của Đông Phương Diễm, nhưng mà con cũng không cần lo lắng,
mọi việc có cữu cữu ở, sẽ không để cho bọn họ bắt nạt con."
"Vâng, con đi trước đây, một tháng sau gặp."
Nói xong lời này, Cố Nhược Vân phất phất tay với Đông Phương Thiếu Trạch, sau đó lập tức tới đi đến phương hướng hậu viện.
........Ở sau khi Cố Nhược Vân rời đi, Đông Phương Thiếu Trạch lập tức vội vàng
đi chuẩn bị, cũng phát thiệp mời sinh nhật Lam Vũ Ca tới trong tay các
gia tộc, vì thế, toàn bộ thành Đông Phương đều chấn động.
Mọi
người đều biết, từ sau khi Đông Phương Ngọc của Đông Phương gia tộc
hương tiêu ngọc vẫn, Lam Vũ Ca thân là cường giả đứng đầu thành Đông
Phương lập tức nhốt mình ở phía sau núi, đóng cửa không ra, hiện giờ bà
vậy mà muốn rời núi? Việc này có thể nào làm cho người ta không
chấn
động?
Vì nịnh bợ Đông Phương thế gia, nhân mã khắp nơi đều dốc
khả năng đi tìm một ít lễ vật sang quý, muốn ở trên tiệc sinh nhật, lấy
được sự chú ý của Đông Phương thế gia.
Trong những thế lực đó,
duy chỉ có Lâm gia nỗ lực nhất, nguyên nhân là, ngay tại trước đó không
lâu, không biết vì sao Đông phương lão gia tử hủy bỏ tính toán để cho
Đông Phương Thiếu Trạch cưới tiểu thư Lâm gia, Lâm gia muốn làm cho lão
gia tử vừa lòng ở phương diện kia, lúc này đây thật sự là nhọc lòng
chuẩn bị.
Nhưng làm sao y biết, lúc trước lão gia tử làm quyết
định này, thật sự là vì Đông Phương Thiếu Trạch cũng không còn nhỏ tuổi, lại chỉ biết tu luyện, không hề có tính toán chuyện nhi nữ thường tình
(chuyện nam nữ), làm cho người làm phụ thân ông đây không tự chủ được
sốt ruột lên.
Sau đó tiểu thư Lâm gia tận lực tiếp cận Đông
Phương Thiếu Trạch, Đông Phương Thiếu Trạch xuất phát từ lễ phép đáp lại nàng mấy câu, ai biết lại trùng hợp bị lão gia tử thấy được, còn tưởng
rằng nhi tử nhà mình có mối tình đầu, nên lúc tán gẫu với gia chủ Lâm
gia mơ hồ nói ra chuyện này.
Nhưng mà, từ sau khi Cố Nhược Vân
nói lời nói kia, ông đã tận lực đi hỏi thăm Đông Phương Thiếu Trạch, nào biết thế mà lại là bản thân hiểu lầm, nhi tử nhà mình hoàn toàn không
thích tiểu thư Lâm gia.
Sau khi biết được tất cả những chuyện
này, thái độ lão gia tử đối với Lâm gia nháy mắt lạnh nhạt rất nhiều,
thế cho nên Lâm gia còn không biết mình đã làm cái gì đắc tội ông….....
Lúc này, phía trên phía sau núi, thiếu nữ khoanh chân ngồi, Linh Khí màu
lục nhàn nhạt vờn quanh thân nàng, chậm rãi bị lỗ chân lông hút lấy,
nhét vào trong Linh Hải cơ thể, lại bài xuất ra một ít tạp chất từ trong lỗ chân lông, lặp đi lặp lại không ngừng.