Lúc này đây, không chỉ là bạch y nữ tử kia, ngay cả sắc mặt của Vinh
Nguyệt cũng vô cùng khó coi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Cố Nhược Vân đút
Thánh Linh quả cho con mèo nhỏ, nắm chặt nắm tay hơi hơi run rẩy.
Tin tức Thánh Linh quả là lúc trước sư phụ nàng thật vất vả mới được đến
tay, để có được quả Thánh Linh quả này, nàng đã chuẩn bị chu đáo, không
nghĩ tới sẽ ở nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim (người cản đường),
hơn nữa nữ tử này còn đút Thánh Linh quả cho một con linh sủng không có
sức chiến đấu gì!
Phải biết rằng, kia nhưng là Thánh Linh quả,
linh bảo vô số võ giả muốn có được, nhưng mà, nàng lại đem bảo vật trân
quý như thế cho một con mèo nhỏ.
Đây chính là đang cố ý nhục nhã mình!
Không sai, theo Vinh Nguyệt này chính là Cố Nhược Vân cố ý, nàng là vì nhục nhã mình mới làm tất cả những chuyện này!
"Cố Nhược Vân, ngươi cố ý đúng không?"
Đương nhiên, loại suy nghĩ này cũng không chỉ có một mình Vinh Nguyệt nghĩ như vậy.
Còn không chờ Vinh Nguyệt mở miệng nói chuyện, bạch y nữ tử bên cạnh đã sắc mặt xanh mét nhìn Cố Nhược Vân: "Ta biết ngươi chỉ là muốn báo mối thù
bị Y Môn chúng ta nhục nhã ở trước cửa thành Vân thành! Nhưng mà, cho dù ngươi có thù hận lớn cỡ nào đối với Y Môn, cũng không nên nhục nhã loại bảo bối như Thánh Linh quả này như thế! Ngươi làm như thế, chính là
đang đối địch với mọi người!"
Cố Nhược Vân nhíu mày, lúc này mới
phát hiện tất cả mọi người đều là vẻ mặt đau lòng nhìn nàng, biểu cảm
kia, thật giống như nàng đoạt bảo bối của bọn họ.
"Thánh Linh quả này đã ở trong tay ta, ta đây thích cho ai thì cho người đó, cho dù là
ta thiêu hủy nó, cũng không có quan hệ gì với các ngươi." Cố Nhược Vân
cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn vẻ mặt phẫn hận (tức giận + oán hận)
của bạch y nữ tử: "Ta lại không rõ, ta dùng đồ của ta, chính là đối địch với mọi người? Hay là nói, mọi người Y Môn đều vô sỉ như thế, vậy mà có thể dùng bảo vật của người khác?"
Vừa nghe lời này, tất cả mọi người không tự chủ được gật đầu.
Tuy rằng có lẽ lão giả này là bị nha đầu trước mắt lừa bịp, nhưng ít ra
Thánh Linh quả là ông ta đưa cho vị cô nương này,
như thế bất luận cô
nương này muốn đem Thánh Linh quả cho ai, đều là quyền lợi của nàng, cho dù những người khác đau lòng cũng không có quyền quản chuyện của người
kia.
Giống như là cảm giác được ánh mắt hèn mọn kia, sắc mặt của
bạch y nữ tử thay đổi lại thay đổi, nàng vừa muốn nói gì, lại bị Vinh
Nguyệt ở bên cạnh ngăn cản, lắc lắc đầu với nàng, rồi sau đó bạch y nữ
tử lập tức nuốt xuống tất cả lời nói đến bên miệng.
"Cố cô
nương," Vinh Nguyệt chậm rãi mở miệng: "Ngươi cũng biết thế cục đại lục
hiện giờ, ta xem thiên phú của Cố cô nương ngươi cũng không tệ, nếu
Thánh Linh quả này ngươi dùng cho mình, nói không chừng còn có thể dốc
sức vì đại lục, nhưng mà, ngươi lại cho một con linh sủng, không khỏi có chút lãng phí."
Vân Dao vừa nuốt vào Thánh Linh quả còn chưa kịp tiêu hóa, đã nghe được lời nói của Vinh Nguyệt, đáy mắt xẹt qua một tia sáng lạnh, con ngươi luôn luôn tao nhã nlập tức vô cùng lạnh lùng, lạnh lùng nhìn Vinh Nguyệt, trên mặt của nàng giống như mang theo khinh
thường.
"Ta đã nói qua, Thánh Linh quả ta cho ai là tự do của ta, không có quan hệ gì với các ngươi, hơn nữa ta tu luyện đột phá, cũng
đều không phải là dốc sức vì đại lục, ta chỉ vì bản thân, ngươi cũng quá coi trọng ta."
Cố Nhược Vân nhàn nhạt nhìn khuôn mặt cao ngạo
của Vinh Nguyệt, rồi sau đó thu hồi ánh mắt: "Tiểu Dạ, chúng ta đi xem
một chút bọn Lâm Lang đi chỗ nào."
"Được."
Thiên Bắc Dạ khẽ gật đầu, từ đầu tới cuối, hắn không có liếc mắt nhìn những người khác nhiều một.
"Chờ một chút."
Vinh Nguyệt còn muốn nói gì đó, bỗng nhiên, một cơn gió âm lãnh quét đến từ
phía trước, gió kia giống như được một bàn tay thúc đẩy, hung hăng dừng ở phía trên ngực của Vinh Nguyệt, ở lúc Vinh Nguyệt còn không có phục hồi tinh thần lại đã ngã văng ra ngoài.