Vũ khí tốt hơn phế Linh Khí, cũng chỉ có Linh Khí, nhưng trên đời tổng
cộng cũng chỉ có mấy thanh Linh Khí như vậy, cho dù trong tay Cố cô
nương có được Linh Khí, cũng tất nhiên sẽ không tùy tiện tặng người.
Cho dù như thế, trong lòng Lâm Lang vẫn tràn đầy cảm động, bởi vì trừ bỏ sư phụ và phụ mẫu của nàng ra, nàng là người duy nhất dũng cảm đứng ra
giúp đỡ.
"Hừ!" Cổ Lăng hừ lạnh một tiếng, hèn mọn nói: "Vậy ta chờ xem ngươi có
bản lĩnh gì làm cho ta đưa phụ mẫu Lâm Lang về! Hơn nữa, vũ khí tốt hơn
phế Linh Khí, sợ rằng chính ngươi đều không có! Nói ngắn lại, ta tặng
ngươi một câu, đừng giả vờ mạnh mẽ, giả vờ mạnh mẽ bị sét đánh! Đừng
tưởng rằng ngươi là người đứng đầu Bách Thảo Đường nào đó thì sẽ làm cho ta sợ hãi, nói thật ở trên đời này bạn cùng lứa tuổi có thể làm cho ta
sợ hãi chỉ sợ cũng chỉ có Vinh Nguyệt và Tá Thượng Thần, ngươi lại tính
là cái gì."
Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười, cũng không nói thêm gì, nàng phất phất tay, nói: "Chúng ta đi thôi, cách thí luyện còn có hơn nửa tháng, chúng ta
phải dùng nửa tháng này tu luyện cho thật tốt."
Nói xong lời này, nàng lập tức cùng Thiên Bắc Dạ rời đi.
Sau khi nàng rời đi, các đệ tử Đông Phương thế gia đều muốn vây quanh Lâm Lang, ngươi một lời ta một câu trách nàng.
"Lâm Lang, làm sao ngươi không nói với chúng ta thân thế của ngươi? Khó
trách mấy năm trước Cổ Lăng nhìn thấy ngươi lại kinh ngạc như vậy, càng
là không ngừng dây dưa ngươi, không nghĩ tới ngươi và Cổ gia còn có loại quan hệ này."
"Cổ gia này quả thực hơi quá đáng, hiện tại tốt xấu gì ngươi cũng thuộc
về Đông Phương thế gia, ngươi thân là đệ tử của Trường Kim trưởng lão,
thân phận cũng không kém đệ tử Cổ gia kia, dựa vào cái gì nói ngươi là
hạ nhân?"
"Lâm Lang, không phải Cố cô nương đã nói sao, sẽ làm Cổ gia tự mình đưa
phụ mẫu ngươi trở về, Cố cô nương lợi hại như vậy, khẳng định có thể làm được, chúng ta cứ tin tưởng nàng đi, rất nhanh ngươi sẽ đoàn tụ với phụ mẫu."
"Thật là, ngươi nên sớm nói việc này với gia chủ, vì sao một người yên
lặng chịu đựng? Ngay cả chúng ta cũng không nói cho, chúng ta vẫn là
bằng hữu sao?"
Ngay từ đầu, Lâm Lang còn lo lắng sau khi đệ tử Đông Phương thế gia biết
thân phận của nàng thì khinh thường nàng, nhưng sau khi nghe thấy âm
thanh mang theo thân thiết và chỉ trích kia của mọi người, hốc mắt đỏ
lên, nước mắt lại rơi xuống.
"Cám ơn, cám ơn các ngươi, ta…... Ta thật sự……."
Nói xong, rốt cuộc nàng cũng nói không nên lời gì nữa, cổ họng như là bị nghẹn, hai mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn mọi người.
"Tốt lắm, trước đừng nhiều lời nữa, chúng ta cũng chạy nhanh đi thôi,"
Một nam tử áo xanh bên trong Đông Phương thế gia tiến lên vỗ vỗ bả vai
của Lâm Lang, nói: "Phụ mẫu ngươi không có việc gì , tin tưởng Cố cô
nương."
"Ừ."
Lâm Lang gật gật đầu, giờ khắc này, trong lòng nàng tràn ngập ấm áp.
... .....
Khoảng cách Thần Chi Thí Luyện còn có thời gian nửa tháng, ở trong nửa
tháng này, tất cả mọi người Đông Phương thế gia sống trong huấn luyện,
nhưng mà thật hiển nhiên, trải qua nửa tháng huấn luyện, thực lực của
mọi người đều nhanh chóng tăng trưởng, còn có một số người trực tiếp đột phá đến một cấp bậc mới, này là chuyện lúc trước bọn hắn nghĩ cũng
không dám nghĩ.
Mà ở bên trong huấn luyện này, rốt cục người Cố Nhược Vân chờ đợi cũng đến đây.
"Sư phụ."
Vệ Y Y vừa thấy Cố Nhược Vân ngay lập tức chạy vội tới, trên khuôn mặt
yêu mị là ý cười trong suốt, làm cho Ngũ Nguyệt sau lưng nàng trực tiếp
trợn tròn mắt.
Sư phụ?
Sư bá gọi Cố cô nương là sư phụ, vạy chẳng phải mình phải gọi nàng là sư tổ sao?
Nghĩ đến phải gọi một nữ tử còn trẻ hơn mình là sư tổ, Ngũ Nguyệt lập
tức cảm thấy rối rắm, thật không biết sư phụ nhìn thấy cảnh này sẽ có
biểu cảm thế nào.
Nhưng mà Bách Xuyên theo sát ở phía sau không có biểu cảm gì, mặt trẻ
con đáng yêu mang ánh mắt tò mò nhìn bốn phía, cuối cùng dừng ở phía
trên khuôn mặt thanh tú của Cố Nhược Vân.