Trong nháy mắt, ánh sáng trắng bao phủ, ở dưới ánh sáng trắng, thân thể
của con mèo nhỏ càng lúc càng lớn giống như khí cầu càng ngày càng được
bơm đầy khí, rất nhanh một con Bạch Hổ to lớn đã xuất hiện ở trong mắt
thế nhân.
"Linh Thú cấp bậc Võ Hoàng."
Bá!
Bạch Hướng Thiên đột nhiên đứng lên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vân
Dao, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trong tay nàng thế mà lại có Linh Thú
cấp bậc Võ Hoàng!"
Cái gì?
Linh Thú cấp bậc Võ Hoàng?
Vừa nghe lời này, tất cả mọi người sợ ngây người, nhất là mọi người mới
vừa rồi còn đang cười điên cuồng, tươi cười trên mặt lập tức đọng lại,
sắc mặt tái nhợt, khiếp sợ hoàn toàn nói không nên lời.
"Linh Thú cấp bậc Võ Hoàng? Sao…... Làm sao có thể? Kia vốn chỉ là linh
sủng không có sức chiến đấu gì vì sao lại có thể là Võ Hoàng? Hơn nữa,
nó còn là một con Bạch Hổ khổng lồ chân chính!"
Mọi người nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, vừa rồi tất cả mọi
người còn kiêu ngạo giờ lại không tự chủ được thối lui về phía sau, ánh
mắt lộ ra hoảng sợ.
Nếu chỉ có một mình Cố Nhược Vân, thật dễ dàng đã có thể giải quyết, cố
tình lại xuất hiện một con Linh Thú cấp bậc Võ Hoàng, lqd lúc này đây
chỉ sợ không dễ dàng như vậy.
"Vân Dao," Cố Nhược Vân ngáp một, không chút để ý nói: "Giải quyết tất cả những người này cho ta."
"Vâng, chủ nhân."
Vân Dao lên tiếng, sau đó bước chân tao nhã bước đi đến phía đám người Y Môn ngu như heo kia.
Theo mỗi một bước đi của nàng, giống như là một tảng đá đánh ở trong lòng mọi người, nặng nề đến cực điểm.
Trái tim của Vinh Nguyệt đã tràn ngập ghen tị, nàng vẫn luôn không rõ,
vì sao nam nhân vĩ đại như nam tử tóc bạc, chỉ lộ ra vẻ mặt dịu dàng ở
trước mặt nữ tử này.
Mà Linh Thú vĩ đại như thế, lại vì sao sẽ nguyện trung thành với chủ nhân như nàng!
Nghĩ đến đây, Vinh Nguyệt kiềm chế không phục trong lòng, ánh mắt nhìn
về phía Vân Dao đang đi đến chỗ mình, nói: "Ngươi thân là Linh Thú hổ
tộc, lại có thực lực cấp bậc Võ Hoàng, lqd vì sao sẽ nói gì nghe nấy đối với một người như thế? Như vậy đi, ngươi nguyện trung thành với Y Môn
ta, làm việc vì ta, Y Môn chúng ta sẽ đối đãi với ngươi như thượng khách (khách quý), tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng ngươi làm bất cứ chuyện gì,
hơn nữa cho ngươi đãi ngộ tối ưu, phàm là yêu cầu của ngươi, đều sẽ
không cự tuyệt."
Bước chân của Vân Dao dừng một
chút, tựa tiếu phi tiếu (cười như không
cười) hỏi: "Thật vậy chăng? Ta chỉ cần nguyện trung thành với ngươi, thì Y Môn các ngươi sẽ đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của ta?"
"Đương nhiên."
Trong lòng Vinh Nguyệt vui vẻ, vội vàng gật gật đầu: "Mặc kệ yêu cầu gì, ta đều có thể đáp ứng."
Nghe nói như thế, nhóm quần chúng vây xem cũng không nhịn được lắc lắc đầu.
Nhìn tình huống hiện giờ, con Linh Thú này của Cố Nhược Vân sẽ bị Y Môn cướp đi.
Cũng đúng, thứ Y Môn muốn, thì không có không cách nào đắc thủ, con Linh Thú này chắc hẳn cũng là như thế.
Hơn nữa điều kiện của Y Môn cũng quá mê người.
So với làm một người hầu, tôn sùng là thượng khách mới là thứ nó cần chân chính.
"Tốt lắm," Vân Dao nở nụ cười, ở dưới sắc mặt đắc ý của Vinh Nguyệt,
giọng điệu u ám nói: "Ta muốn mạng của mọi người Y Môn các ngươi, ngươi
cho sao?"
Sắc mặt Vinh Nguyệt đột nhiên đại biến, ánh mắt âm trầm xuống: "Cái dạng điều kiện gì tốt nhất đối với ngươi, chỉ sợ ngươi rõ ràng nhất! Nếu trở thành người của Y Môn ta, l^q'đ ta có thể làm cho thực lực của ngươi
tăng lên nhanh hơn, tốt hơn rất nhiều so với đi theo bên cạnh thân thể
của nàng, nếu lỡ mất cơ hội lần này chỉ sợ về sau đều sẽ không lại có!"
Vân Dao tao nhã nâng móng vuốt của mình, mắt đẹp như nước liếc về phía
khuôn mặt cao ngạo của Vinh Nguyệt, nàng giật giật khóe miệng, khẽ cười
nói: "Có phải ngươi cho rằng ngươi thật vĩ đại hay không? Ngươi là tuyệt thế thiên tài? Đáng tiếc, ở trong mắt Vân Dao ta, nhân vật thiên tài cỡ nào cũng không bằng chủ nhân nhà ta, không ai có thể so sánh với nàng,
cho dù các ngươi cho ta địa vị Môn chủ của Y Môn, cũng không bằng làm
tọa kỵ (vật cưỡi) của nàng!"