Nói tới đây, y dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Hơn nữa, chỉ sợ các vị
còn không biết những gì nữ tử này đã làm với Thi Vân! Lúc trước Thi nhi
có một nam nhân thanh mai trúc mã, lại bị nữ tử này thiết kế làm mất đi
trí nhớ, hơn nữa còn nhân cơ hội này đoạt đi nam nhân kia, llqđ nhưng
cho dù như thế, Thi Vân cũng vẫn không có hận nàng, lại còn suy nghĩ vì
đại lục mà khuyên ta đừng đi tìm nàng, Thi nhi khắp nơi suy nghĩ vì
người khác như vậy, là không có khả năng ác ý muốn hãm hại nàng! Trong
đó khẳng định có âm mưu và hiểu lầm gì đó!"
Thi nhi của y dịu dàng thiện lương như thế, như thế nào sẽ làm loại chuyện này?
Không cần nghĩ, cũng biết khẳng định là Cố Nhược Vân đã làm cái gì đó đối với Thi Vân, mới có thể làm cho nàng bị thế nhân hiểu lầm.
Nghe nói như thế, tất cả mọi người trên quảng trường không khỏi lắc lắc đầu.
Vừa rồi Thi Vân lộ ra bộ mặt sớm đã xâm nhập vào lòng người, loại ánh mắt
ngoan độc kia không phải một người lương thiện có thể có được! Cho nên,
hiện tại bất luận Côn Nam nói cái gì, đều sẽ không lại có người tin
tưởng lời nói của y.
Cố Nhược Vân nhàn nhạt nhìn Côn Nam, vung
trường kiếm trong tay lên, trong phút chốc cự long màu trắng hiện lên ở
không trung, xông đến phía Thi Vân.
"Ngươi muốn chết!"
Sắc mặt Côn Nam không khỏi đại biến, nhanh chóng bước lên phía trước ngăn
cản, ‘ầm’ một tiếng, đầu của bạch long đánh vào trên thân kiếm của y,
ánh sáng cường đại khuếch tán ra, lqđ tất cả cây cối trong vòng tám mét
xung quanh đều bị phá hủy, một số người cách tương đối gần trực tiếp bị
lực lượng sinh ra khi hai người chiến đấu đánh cho bị thương.
"Tiện nhân, ở trước mặt của ta ngươi cũng cảm thương hại Thi nhi, quả thực
không muốn sống nữa! Một khi đã như vậy, ta đây làm cho ngươi xuống địa
ngục!!!"
Ầm!
Gió lốc trên người Côn Nam bắt đầu khởi động, vọt tới trên thân kiếm trong tay y, giờ khắc này, bên trong cuồng
phong, khuôn mặt của y vô cùng bừa bãi, trong mắt âm lãnh bắt đầu khởi
động sát ý.
"Chết đi!"
"Ngươi đi tìm chết cho ta!"
Ầm!Ầm ầm ầm!
Giống như tiếng sấm nổ vang, y nâng lên khuôn mặt không chút biểu cảm, sau đó gió lốc cường đại trên kiếm trong tay chợt chấn động mà ra, xâm nhập đi về phía Cố Nhược Vân.
"Dừng tay, ngươi mẹ nó dừng tay cho lão tử!"
Thiên Khải Tôn Giả tức giận rồi, gân xanh trên
thái dương nổi lên, bàn tay to vung lên, một luồng sáng lập tức đánh tới cơn gió lốc tập kích về phía
Cố Nhược Vân kia.
Đúng lúc này.........
Một đạo thiên lôi
rơi xuống từ trong hư không, ở lúc công kích của Thiên Khải Tôn Giả sắp
sửa chạm vào gió lốc của Côn Nam đồng thời nện ở phía trên công kích của hai người, l.q.đ nháy mắt, quảng trường khôi phục bình tĩnh, công kích
của hai người đồng thời biến mất.
Mà trên mặt lôi đài, để lại một hố sâu không thấy đáy.
Trong hư không, một đầu tóc bạc ở trên bầu trời âm trầm có vẻ vô cùng chói
mắt, quần áo màu đỏ, giống như hỏa diễm địa ngục, làm nổi bật một mảnh
đỏ bừng khắp bầu trời, giống như là ánh nắng chiều hoa mỹ.
Thời
gian giống như dừng lại ở giờ khắc này, trong hư không nam nhân chậm rãi quay đầu, lúc mắt đỏ yêu dị nhìn thiếu nữ phía sau thì lập tức ôn hòa
xuống.
Sau đó, hắn nở nụ cười.
Nếu nói Tá Thượng Thần cười phong hoa tuyệt đại, như vậy tươi cười của nam tử này, có thể khiến tất cả mọi người quên bản thân là ai, ngơ ngác ngóng nhìn dung nhan tuyệt
thế kia.
Côn Nam gắt gao nắm chặt nắm tay, ánh mắt ghen tị nhìn
chằm chằm Thiên Bắc Dạ, y chưa từng gặp qua, một người nam nhân có thể
đẹp đến loại trình độ này, thậm chí còn đẹp hơn Tá Thượng Thần vốn có
danh xưng đệ nhất mỹ nhân đại lục.
Hơn nữa, so với Tá Thượng Thần khuynh quốc khuynh thành, hắn giống như là một Ma Thần đi ra từ địa
ngục, thị huyết yêu tà, cường đại làm người ta không dám nhìn thẳng.
"Tiểu Vân, ta vốn nghe lời nói của nàng, tránh ở phía sau màn chờ người thần
bí sau lưng Thi Vân kia xuất hiện, nhưng mà bọn hắn thật sự là hơi quá
đáng, cho nên ta nhịn không được, nên……..."