"Không có gì," Cố
Nhược Vân nhún vai: "Ta đây trời sinh nhát gan, không hy vọng sau khi
phế đi ngươi bị người tìm phiền toái, cho nên, đã cho ngươi ăn một viên
độc dược, ngươi yên tâm đi, độc dược này ở trong thân thể ngươi không có gì nguy hiểm, chỉ có lúc ta muốn nó phát độc nó mới có thể phát độc!"
"Ngươi vô sỉ!"
Côn Nam oán hận nghiến răng nghiến lợi, gắt gao nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân.
"Vô sỉ lại như thế nào? Ta chỉ là nhát gan mà thôi, hơn nữa, chuyện này
không có quan hệ với Linh Tông các ngươi, lqd là thù hận giữa ta và Thi
Vân, mặc kệ thế nào, hôm nay ta đều sẽ giết ả!"
Nói xong lời này, nàng xoay người đi tới trước mặt Thi Vân, chân hung
hăng dẫm xuống, dừng ở phía trên cổ tay của ả, lập tức đau đến mức Thi
Vân lớn tiếng kêu lên.
"Cố Nhược Vân, ngươi nhất định sẽ không chết tử tế được."
Cố Nhược Vân nhếch môi: "Người muốn ta chết có rất nhiều, không thiếu
một người như ngươi, nhưng mà đến bây giờ ta vẫn còn sống tốt, nhưng mà
ngươi, tuyệt đối không có khả năng sống quá hôm nay."
Phanh!
Trong nháy mắt chân kia của nàng biến thành nặng như ngàn cân, lại hung
hăng dẫm xuống, một khắc kia, tay của Thi Vân trực tiếp bị dẫm nát bươm, đau đến mức khuôn mặt của ả càng tái nhợt, ngay cả âm thanh đều kêu
không ra.
"Đủ!"
Bạch Hướng Thiên vỗ bàn một thật mạnh rồi dựng lên, lạnh lùng nhìn Cố
Nhược Vân: "Muốn cho nàng chết thì thống khoái đi, tra tấn nàng như bây
giờ tính là cái bản lĩnh gì?"
"Không," Cố Nhược Vân lắc lắc đầu: "Người nên làm cho ả chết không phải
là ta, là Ngũ Nguyệt, ta chỉ không muốn để cho ả có cơ hội ra tay, cho
nên mới phế đi ả mà thôi."
Dứt lời, nàng nhìn cũng không liếc mắt nhìn sắc mặt khó coi của Bạch
Hướng Thiên một, chuyển mắt về phía Ngũ Nguyệt, ý cười trong suốt nói:
"Ngũ Nguyệt, lqđ ả đã từng đối với ngươi như thế nào, hiện tại ngươi có
thể đối đãi với ả như thế đó, nhớ kỹ, có thể cho ả không chết nhanh như
vậy."
Ngũ Nguyệt ngẩn ra, nhìn Vệ Y Y, ở sau khi đối phương gật đầu, nàng
thong thả đứng lên từ trên đất, bước từng bước cực kỳ suy yếu đi về phía Thi Vân.
"Thi Vân,
ngươi có nghĩ tới hay không, sau khi ngươi làm nhiều chuyện ác như vậy sẽ gặp báo ứng! Mà ta chờ đợi ngày này đã đợi lâu lắm rồi."
Ngũ Nguyệt nở nụ cười.
Nụ cười kia mang theo vui sướng vì báo được cừu lớn.
"Những năm gần đây, ngươi vì tăng lên thực lực, thương hại bao nhiêu
người? Hủy bao nhiêu thiên tài trẻ tuổi? Sau đó lấy tinh thần lực của
bọn họ để mình dùng? Một khi có người cự tuyệt ngươi, ngươi lập tức nói
nàng không suy nghĩ vì đại lục, sẽ để tiếng xấu muôn đời? Nhưng mà, vì
sao thực lực của ngươi tăng lên sẽ nhấc lên quan hệ với đại lục, chẳng
lẽ chỉ có ngươi mới có thể cứu vớt đại lục?"
Ngũ Nguyệt đi đến trước mặt Thi Vân thì ngừng lại, giọng điệu cực kì
thong thả: "Thi Vân, ngươi xem đi, phía sau của ngươi có nhiều oán hận
lắm, này đều là những thiên tài trẻ tuổi bị ngươi hại chết, người ích kỷ như thế, mới chính thức là tai họa của đại lục!"
Thi Vân dùng ánh mắt thù hận gắt gao nhìn chằm chằm Ngũ Nguyệt, ánh mắt kia giống như đao có thể dễ dàng cắt vỡ trái tim người.
Nếu hiện tại không phải vì đau nói không nên lời, ả tuyệt đối muốn hung hăng mắng nữ tử này một trận!
"Thi Vân, ngươi thật sự thật đáng chết, nhưng mà ngươi yên tâm, ta sẽ
không để cho ngươi chết quá nhanh, lqd tra tấn ngươi từng gây ra cho ta, ta sẽ dùng ngàn lần vạn lần đau đớn trả lại cho ngươi!"
Ầm!
Khí thế trên người Ngũ Nguyệt từng chút hội tụ ở trên thân kiếm, sau đó
nhìn về phía Thi Vân nằm ở bên trong vũng máu, ở trước mắt bao người, bổ về phía tay của ả, trực tiếp bổ xuống cố tay vốn đã bị Cố Nhược Vân dẫm nát của ả.