Tá Thượng Thần nhẹ lay động quạt xếp, khóe môi nâng lên tươi cười phong
hoa tuyệt đại, từng tiếng gằn của hắn, giống như một thanh chùy thủ đâm
vào trái tim của hắc y lão giả.
"Tá Thượng Thần!"
Khuôn mặt của hắc y lão giả trầm xuống: "Chuyện này không có quan hệ với Huyền Âm Điện các ngươi, ngươi câm miệng cho ta."
"Ha ha," Tá Thượng Thần cười lạnh hai tiếng, trong mắt phượng hàm chứa ý
cười trào phúng: "Thế nào? Chẳng lẽ Linh Thượng Tôn Giả thân là Võ Tôn,
lại muốn khó xử một vãn bối như ta đây à, hay là nói, đây chính là tác
phong của Linh Tông?"
"Đợi chút!"
Hắn vừa mới dứt lời,
Thiên Khải Tôn Giả vẫn còn ngồi ở trên gế trọng tài lập tức nhịn không
được mở miệng cãi lại nói: "Đây là hành vi của một mình Linh Thượng
trưởng lão, không có quan hệ gì với Linh Tông chúng ta, nhưng tiểu tử
này nói cũng không sai, lão gia hỏa này, ngươi không biết xấu hổ, Linh
Tông chúng ta còn muốn mặt mũi, chuyện này là đồ đệ của ngươi sai trước, nhiều ánh mắt đều nhìn được như vậy, nếu ngươi thật sự muốn báo thù vì
đồ nhi của ngươi, cũng đừng trách ta đứng ở phía Cố nha đầu vừa chiến
đấu với ngươi!"
Sắc mặt Linh Thượng Tôn Giả đột nhiên thay đổi
lại thay đổi, cuối cùng hít sâu một hơi, nhấc nổi Côn Nam còn té trên
mặt đất lên, ánh mắt sắc bén mà âm trầm đảo qua trên người Thiên Khải
Tôn Giả, lại nhìn về phía Cố Nhược Vân phía sau Thiên Bắc Dạ.
"Nha đầu, nếu ta không có đoán sai, ngươi chính là muội muội của Cố Sanh
Tiêu, cho nên ta muốn khuyên ngươi một câu, tìm chỗ khoan dung mà độ
lượng, mọi việc lưu một đường, ngày sau dễ gặp nhau, làm người không cần quá đáng, nếu không tất nhiên sẽ có báo ứng, cũng sẽ mang đến nguy hiểm trí mạng cho huynh trưởng của ngươi! Hôm nay ta nể mặt Thiên Khải Tôn
Giả mà buông tha cho các ngươi, lần sau nế để ta nhìn thấy ngươi, ta
nhất định sẽ báo thù vì đồ đệ của ta!"
Xoát!
Vừa dứt lời,
Linh Thượng Tôn Giả không có lưu lại, bay nhanh đi về phía hư không, rất nhanh biến mất ở bên trong tầm mắt của mọi người.
Nhìn phương hướng lão giả biến mất, Cố Nhược Vân lạnh nhạt cười: "Lần sau gặp lại, ai thương ai còn không nhất định."
..............
Trận thí luyện này, hẳn là kết cục đã định, ai cũng không để ý tới Lãnh Ngôn Phong mang vẻ mặt hối hận.
Cho dù y giúp đỡ Thi Vân làm rất nhiều chuyện ác, nhưng hiện giờ, cũng đã
là trừng phạt tốt nhất đối với
y, để cho y vượt qua cả đời trong loại
cảm xúc hối hận, còn làm cho y thống khổ hơn là giết chết y.
"Còn có ai muốn chiến đấu với Cố Nhược Vân của Đông Phương thế gia?" Thành chủ ho khan hai tiếng, hỏi.
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của tất cả mọi người đều chuyển về phía Tá Thượng Thần.
Ở chỗ này, duy nhất có thể chiến đấu với nàng, cũng chỉ có Tá Thượng Thần Huyền Âm Điện.
"Tiểu Vân Nhi," Tá Thượng Thần nhếch khóe môi, cười phong hoa tuyệt đại: "Là
ngươi làm cho ta nhìn một hồi trò hay như vậy, cho nên, ta tự động bỏ
quyền."
Xôn xao!
Đám người hoàn toàn nổ tung rồi.
Tá Thượng Thần bỏ quyền, cũng chứng minh, quán quân của trận chiến đấu này chính là Đông Phương thế gia!
"Chúc mừng ngươi, Cố cô nương," Thành chủ Vân thành sửa lại thái độ lạnh lùng lúc ban đầu, cười tủm tỉm nhìn Cố Nhược Vân: "Hiện tại bản Thành chủ
tuyên bố, quán quân của thí luyện lần này, chính là Đông Phương thế
gia."
Sau khi nghe câu này, các đệ tử Đông Phương thế gia đều
kích động nhảy dựng lên, có trời mới biết, từ sau khi Đông Phương Ngọc
qua đời, đã bao nhiêu năm bọn họ không có hưởng thụ qua loại vinh dự
này?
Là Cố Nhược Vân!
Là nàng lại làm cho Đông Phương thế gia khôi phục quang vinh trước kia.
"Chúc mừng, Trường Kim trưởng lão."
"Ta đã biết trước, lần này Đông Phương thế gia các ngươi tất nhiên có thể đạt được khôi thủ (vị trí đứng đầu)!"
"Ha ha, lúc trước Đông Phương thế gia có Đông Phương Ngọc, hiện tại Đông
Phương thế gia có được Cố Nhược Vân, cho nên Đông Phương thế gia các
ngươi vĩnh viễn là mạnh nhất."
Người của một số thế lực thấy kết
quả tỷ thí, tranh giành vuốt mông ngựa (nịnh bợ), hình như thật đã quên
ban đầu là ai châm chọc khiêu khích Đông Phương thế gia, là ai đứng ở
bên phía Y Môn kia hỗ trợ chửi bới..........