Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Thiên Bắc Dạ Đến Đây (Tám)


trước sau

Nếu là mộng, vậy hắn tình nguyện cả đời cũng không cần tỉnh lại.

"Tiểu Dạ, chàng bị thương."

Cố Nhược Vân nâng tay lên, nhẹ nhàng lau đi vết máu bên môi nam nhân, trong ánh mắt mang theo đau lòng: "Yên tâm đi, ta chỉ ngủ một giấc mà thôi, dù sao ta cũng đã đáp ứng chàng, sẽ đi hội họp với chàng."

Kỳ thực, lúc trông thấy Võ Tôn này, nàng cũng đã xác định, lần này chỉ sợ mình sẽ gặp phải hiểm cảnh chưa từng có, lqd cũng ôm giác ngộ tử vong, lại không nghĩ rằng, ở thời điểm cuối cùng, Tử Tà thức tỉnh!

Nhưng mà, lấy thực lực hiện tại của Tử Tà, thi triển dục hỏa trùng sinh cần một đoạn thời gian, vì vậy mới có thể trì hoãn phục sinh (sống lại) như vậy.

"Tiểu Vân, nàng còn sống, thật tốt."

Thiên Bắc Dạ gắt gao ôm thân thể của Cố Nhược Vân, giọng nói kia rõ ràng mang theo âm rung.

Hắn sợ, sợ hãi mình không cẩn thận một, sẽ vĩnh viễn mất đi nàng.

Cái loại thống khổ này, hắn không muốn thừa nhận!

"Tiểu Dạ……." Cảm nhận được ôm ấp run run của nam nhân, trái tim của Cố Nhược Vân giống như bị hung hăng đánh một.

Làm bạn nhiều năm như vậy, toàn bộ giống như pha quay chậm hiện lên ở trong đầu.

Lần đầu tiên gặp nhau, nam tử tuyệt thế đang ngủ say rung động lòng người, lqđ nàng vĩnh viễn nhớ được trong nháy mắt nam nhân mở mắt ra kia, dịu dàng mơ hồ kêu một tiếng nương tử……...

Từ đó về sau, nam nhân này luôn đi theo nàng, giống như một khối kẹo mè xửng rốt cuộc vứt không được.

Ngay cả bản thân Cố Nhược Vân cũng không biết, vì sao tín nhiệm một nam tử xa lạ như thế, cái loại tín nhiệm này thật giống như là cùng thân thể của mình, giống như bên trong có cái gì đó dẫn dắt nàng.

"Tiểu Dạ, chuyện kế tiếp giao cho bản thân ta xử trí, được không?"

Cố Nhược Vân hơi hơi nhắm đôi mắt lại, lại chậm rãi mở ra, nàng đi ra khỏi bao bọc của Thiên Bắc Dạ, trong đôi con ngươi thanh lãnh tràn ngập sát ý: "Tử Tà, đồng bọn của ta, ngươi đã tỉnh, vậy thì giúp ta giết bọn họ!"

Lời của nàng vừa mới vang lên, một ngọn lửa màu tím từ vọt ra trong cơ thể của Cố Nhược Vân, vọt thẳng lên mây xanh, ở bên trong lửa tím kia, một bộ xiêm y màu đỏ tía bay theo gió, xuất hiện ở trong mắt thế nhân.

Dáng vẻ của nam nhân này vô cùng tuấn mỹ, vẻ đẹp của hắn không khí phách giống như Thiên Bắc Dạ, cũng
không phong hoa tuyệt đại giống như Tá Thượng Thần, hắn đẹp giống như một yêu tà, ở trong đôi con ngươi màu tím chứa tươi cười tà mị.

Chỉ thấy cả người mặc y bào màu đỏ tía, trên ống tay áo thêu hoa văn màu vàng, lqd trong mỗi một cử động đều hiển lộ ra khí thế tôn quý kia, hắn giống như một quý tộc chân chính, tuấn mỹ đến mức làm cho vạn vật thiên địa đều mất đi nhan sắc.

Nhất là, trên trán nam nhân kia nở rộ một ngọn lửa màu tím, làm cho hắn càng thêm tà khí, tôn quý vạn phần.

"Nha đầu, ta ngủ say không bao lâu, ngươi lại thiếu chút thì ngay cả mạng cũng đánh mất, ngươi như vậy làm cho ta như thế nào có thể yên tâm?"

Tử Tà than nhẹ một tiếng, trong cặp con ngươi màu tím kia lại tràn ngập thân thiết.

"Thật có lỗi, làm ngươi lo lắng," Cố Nhược Vân nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Tử Tà: "Ta vẫn luôn biết, thực lực của ta vẫn không đủ, cho nên, ta sẽ dùng tốc độ nhanh một làm cho bản thân ta trở nên càng mạnh hơn, cũng làm cho ngươi yên tâm đi đột phá."

"Nha đầu, ta giúp ngươi giải quyết những người này trước."

Tử Tà quét mắt nhìn Thiên Bắc Dạ rồi thu hồi ánh mắt, tầm mắt đặt ở trên người mọi người Tiên Địa, khóe môi hắn chậm rãi nâng lên một nụ cười tà khí, âm u nói: "Nha đầu kia là chủ nhân của ta, các ngươi thừa dịp ta không ở đánh bị thương nàng, các ngươi nói, ta nên trừng phạt các ngươi như thế nào đây?"

Giờ này khắc này, khuôn mặt của Bạch Hướng Thiên đã tràn ngập hoảng sợ.

Một Thiên Bắc Dạ bọn họ đã không cách nào đối kháng, hiện giờ, lại xuất hiện một cường giả khác! Rốt cuộc nữ tử này có bản lãnh gì, vì sao có nhiều người che chở nàng như vậy?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện