"Cố Nhược Vân!" Khuôn mặt già nua của Bạch Hướng Thiên dữ tợn lên, tức
giận hét lớn: "Ngươi ít khẩu xuất cuồng ngôn (mở miệng nói lời ngông
cuồng), không có những người chúng ta đây, đại lục tất nhiên sẽ bị hủy!
Ngươi hỏi lương tâm của mình một chút, ngươi làm như vậy là thật đúng
sao?"
Hai mắt của Cố Nhược Vân càng thêm thanh lãnh, một bộ áo xanh, khẽ bay ở trong gió.
"Cố Nhược Vân ta làm việc, chưa bao giờ quản những người khác, ta chỉ cầu
bản thân không thẹn với lương tâm! Huống chi, cho tới bây giờ ta không
muốn đắc tội người Tiên Địa các ngươi, l.q.đ là Tiên Địa các ngươi một
lần lại một lần không buông tha cho ta, ta chỉ là một người thường, nhẫn nại của ta là có hạn, các ngươi đã muốn làm cho ta chết, ta đây sẽ làm
cho các ngươi chết trước!"
"Ha ha!"
Đột nhiên, một tiếng cười lạnh truyền xuống từ trên không trung, trong âm trầm mang theo cảm giác lành lạnh.
Ở khoảnh khắc nghe được tiếng cười, sắc mặt của Thiên Khải Tôn Giả lập
tức trầm xuống, vô cùng khó coi nhìn chằm chằm một mảnh hư không kia.
Thế nào lão gia hỏa này lại đến đây?
Chỉ thấy giữa hư không, một bóng dáng già nua chậm rãi hiện ra tung tích,
trên khuôn mặt già nua nhiều nếp nhăn giống như cúc hoa lộ nụ cười lạnh
lẽo: "Nha đầu, nói không sai, ở trên đời này chúng ta làm việc không cầu không làm thất vọng những người khác, chỉ cầu bản thân không thẹn với
lương tâm là đủ rồi, nếu có người muốn chết đến tìm phiền toái, vậy làm
cho hắn chết trước."
Sau khi mắt thấy bóng dáng đột ngột xuất
hiện, Cố Nhược Vân nở nụ cười nhợt nhạt, nhưng mà, nàng còn chưa kịp
chào hỏi với lão gia tử, giọng nói trầm thấp của Bạch Hướng Thiên lập
tức vang lên.
"Độc Tôn, làm sao ngươi lại ở chỗ này!"
"Ha ha," Độc Tôn lạnh lùng cười: "Ta và Thành chủ Vân thành có chút giao tình,
tới nơi này tìm hắn thương lượng chút chuyện, không nghĩ tới sẽ nhìn
thấy một màn phấn khích như thế, Tiên Địa thật đúng là làm cho lão phu
mở rộng tầm mắt! Đường đường Tam Đại Chế Tài chẳng những lấy nhiều bắt
nạt ít, lấy lớn bắt nạt nhỏ, vậy mà còn vô sỉ muốn dùng cái gọi là đạo
đức đến bắt cóc nha đầu kia, nhưng mà hành vi xử sự của nha đầu kia có
vài phần giống ta."
Ngay sau đó, ông chuyển mắt nhìn Cố Nhược Vân, khuôn mặt già nua lạnh lẽo dần dần có độ ấm, khóe miệng kéo lên một chút độ cong.
"Nha đầu, ngươi đừng nghe lời nói của lão gia hỏa Thiên
Khải Tôn Giả kia,
ngươi muốn làm gì thì làm cái đó, chúng sinh đại lục, có quan hệ gì với
ngươi đâu? Người sống một đời không bằng khoái ý ân cừu (L: ý là ân oán
rõ ràng, thoải mái báo ân trả thù), không cần bị những thứ khác trói chặt, nhưng mặc kệ như thế nào, lão phu vẫn sẽ tuân thủ lúc trước hứa
hẹn, chỉ cần ngươi thành lập một thế lực, vậy thì lưu cho lão phu một vị trí trưởng lão, ha ha ha."
Trong lòng Cố Nhược Vân ấm áp, cười
gật gật đầu: "Yên tâm đi, vị trí của ông, ta sẽ lưu trữ cho ông, nhưng
mà ông không sợ đi theo ta sẽ bị Tiên Địa trả thù sao? Sẽ không sợ để
tiếng xấu muôn đời sao?"
"Ha ha," Độc Tôn cúi đầu nở nụ cười,
cười to một tiếng: "Lão phu sống tới ngày hôm nay, còn không biết rốt
cuộc sợ hãi cái tư vị gì, Tiên Địa lại như thế nào, Tam Đại Chế Tài thì
lại như thế nào đây? Những người khác sợ hãi bọn họ, lão phu lại trước
giờ không để những người này vào mắt! Hơn nữa lão phu sớm đã tội ác
chồng chất, chính là không để ý thanh danh gì! Cho dù để tiếng xấu muôn
đời lại như thế nào? Lão phu chỉ giết người đáng chết, cũng không lạm
sát kẻ vô tội!"
Ông giết, đều là đã từng đắc tội ông, lại cũng không giết hại một người vô tội nào.
Nhưng cho dù như thế, vẫn là có rất nhiều người tự khoe mình là chính nghĩa
tiến hành đuổi giết ông như vậy, trong đó có Tiên Địa!
Ở trong lòng của ông, sống dối trá giống như Tiên Địa, còn không bằng cả đời khoái ý ân cừu.
Thiên Khải Tôn Giả cười khổ một tiếng: "Ta cũng chỉ suy nghĩ vì Thần Ma Chi
Chiến ngày sau, nếu Cố nha đầu ngươi không đồng ý nghe ta khuyên một
tiếng, ta đây cũng chỉ có thể tùy ngươi, nhưng mà ngươi nhớ kỹ, mặc
kệ như thế nào, cữu công đều đứng ở bên phía ngươi."