"Các ngươi còn thất thần làm gì? Trói tiểu tử thối này lại cho ta!"
Hộ vệ kia chắc là thủ lĩnh bên trong nhóm người này, sắc mặt xanh mét phát ra hiệu lệnh.
Lập tức, đám người phía sau hắn kia phục hồi tinh thần lại, nháy mắt xông đến phía Dạ Nặc.
Cho dù Dạ Nặc còn tuổi nhỏ đã có thực lực phi phàm, nhưng mà đám hộ vệ này
cũng không phải ngồi không, nhiều người xông đến như vậy, dù là Dạ
Nặc cũng không khỏi phát hoảng.
Ngay tại lúc hắn sững sờ, một bàn tay đột nhiên duỗi đến từ phía sau, cùng với giọng nói thanh lãnh lạnh
nhạt của nữ tử, nhóm hộ vệ nhằm về phía hắn kia đều bị một chưởng phong
đánh trúng, ‘phịch’ một tiếng lập tức ngã văng ra ngoài.
"Các ngươi nhiều người như vậy, bắt nạt một tiểu hài tử mười tuổi, có vẻ có chút không thể nào nói nổi đi?"
Nữ tử mặc y phục màu xanh, thân thể đứng thẳng đứng ở trước mặt Dạ Nặc, giống như một gốc cây tùng trúc ngạo nghễ đứng thẳng.
Vẻ mặt của nàng lạnh nhạt, mặt mày thanh lãnh nhìn thẳng một đám hộ vệ ngã xuống đất kia.
"Cố bảo tiêu, ngươi quá tuyệt vời."
Dạ Nặc hưng phấn nhảy lên, khuôn mặt đỏ bừng rất là đáng yêu, còn không
quên thò đầu nhỏ ra từ phía sau Cố Nhược Vân làm một cái mặt quỷ, cười
hì hì nói: "Có bản lĩnh vũ nhục ta, các ngươi phải có bản lĩnh đối mặt
với Cố bảo tiêu của ta, Cố bảo tiêu, đánh chết bọn họ cho ta, hung hăng
đánh!"
Giờ khắc này, sắc mặt của tất cả hộ vệ đều rất là khó coi.
Vừa rồi bọn họ vậy mà không có thấy rõ ràng nữ tử này ra tay thế nào!
Nói cách khác, thực lực của nữ tử này, xa xa ở phía trên bọn họ.
Nhưng không phải Nhị trưởng lão nói bọn họ chỉ là khất cái thôi sao? Thân là
một khất cái, làm sao có thể có thực lực cường đại như thế!
"Các ngươi nhanh đi thông báo với Nhị trưởng lão."
Nghĩ đến đây, vẫn là tên hộ vệ vừa rồi vũ nhục Dạ Nặc kia nói.
Lập tức, một gã hộ vệ trong đó lĩnh mệnh nhanh chóng chạy ra ngoài, bước chân kia nhanh giống như phía sau có người đuổi theo.
"Dạ Nặc, chúng ta đi."
Cố Nhược Vân hơi hơi ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói.
Dạ Nặc không có nói gì, gắt gao đi theo bên cạnh Cố Nhược Vân, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng cao ngạo đi đến phía ngoài cửa.
Từ đầu tới cuối, không có một hộ vệ nào có lá gan đứng ra ngăn cản
bọn họ, tùy ý bọn họ rời đi.
Trong sân, lá liễu tiêu điều, gió mát phất qua, giống như một bàn tay dịu dàng nhẹ nhàng vỗ về ở gò má.
Cố Nhược Vân và Dạ Nặc vừa bước ra khỏi phòng, trong bầu trời, đột nhiên
truyền đến một tiếng hét lớn, chấn động làm cả sân đều run run vài cái.
"Tiểu nha đầu, ngươi quả nhiên là rất to gan, ngay cả người của Mộ Dung thế
gia ta cũng dám thương tổn, chẳng lẽ phụ mẫu ngươi không có dạy ngươi
tới nhà người khác làm khách phải có lễ nghi?"
Trong hư không,
một bóng dáng già nua chậm rãi hạ xuống, mặt mày lão giả lạnh lùng, mắt
lạnh nhìn Cố Nhược Vân bước ra cửa phòng.
Cố Nhược Vân dừng bước
chân, mặt không biểu cảm nhìn lão giả trước mắt, giọng điệu thanh lãnh
(trong trẻo lạnh lùng ) nói: "Mẫu thân ta chỉ dạy ta, nếu có khách
đến nhà làm khách phải lấy lễ tương đãi, lại trước giờ chưa từng dạy ta
phải coi khách nhân là khất cái mà đuổi ra khỏi nhà, chẳng lẽ đây chính
là gia phong của Mộ Dung thế gia."
Nhị trưởng lão nhíu mày, cô nương này mặc một bộ váy xanh, thanh lãnh tú lệ, hoàn toàn không giống như một khất cái.
Nhưng mà, đây là Nhu Nhi nói, vậy thì hẳn là không có khả năng là giả.
Nữ tử trí tuệ thiện lương như Nhu Nhi, không có khả năng làm ra loại chuyện vu hãm người kia.
"Hừ!"
Nghĩ đến đây, Nhị trưởng lão hừ lạnh một tiếng, giọng điệu ngạo nghễ nói:
"Nha đầu, ngươi nói không sai, đối với một khách nhân được mời tới cửa,
quả thật nên lấy lễ tương đãi, nhưng mà, ngươi là Mộ Dung gia chúng ta
mời sao? Trưởng lão chúng ta không đồng ý, đại tiểu thư cũng không mời
ngươi tới cửa, vậy làm sao ngươi được cho là khách nhân của Mộ Dung gia
chúng ta?"