Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Mộ Dung Nhu Nhi Ghê Tởm (Một)


trước sau

Bá!

Khuôn mặt của Mộ Dung Nhu Nhi lập tức trở nên xanh mét, nàng ta gắt gao nắm chặt nắm tay, cứng rắn đè xuống xúc động muốn phát hỏa, ở trong lòng không ngừng nói với mình nó chỉ là một một đứa trẻ mà thôi mình cần gì hạ thấp thân phận so đo với một tiểu hài tử?

Nghĩ đến đây, sắc mặt của Mộ Dung Nhu Nhi dần dần khôi phục lại, trên khuôn mặt dịu dàng lộ ra một chút tươi cười nhu hòa.

"Tiểu huynh đệ, ta cũng không có ác ý gì, chỉ là……. Có một số việc muốn thương lượng với các ngươi một chút mà thôi."

Dạ Nặc liếc mắt xem thường, nữ nhân này nghe không hiểu tiếng người?

"Ta sẽ không đắm mình nói chuyện với một đống đại tiện, ngươi nhanh chóng cút trở về đi, ít ở đây ghê tởm ta."

Cho dù lực nhẫn nại của Mộ Dung Nhu Nhi tốt cỡ nào, giờ khắc này cũng thiếu chút bị Dạ Nặc làm tức đến phát cuồng.

Nàng cũng không ngụy trang nữa, lạnh mặt nhìn tiểu chính thái đứng ở trước mặt: "Tiểu đệ đệ, có phải từ nhỏ ngươi đã không có phụ mẫu hay không, thế cho nên không ai dạy dỗ ngươi? Không có gia giáo như thế! Đúng rồi, hình như ta đã quên, ngươi chỉ là một khất cái mà thôi, khất cái thì làm sao có thể có phụ mẫu?"

Khi nói lời này, nàng ta hung hăng rắn răng, ánh mắt phẫn hận (tức giận + oán hận) gắt gao trừng mắt nhìn Dạ Nặc.

Tiểu tử thối này vậy mà vũ nhục mình là một đống đại tiện! Quả thực là khinh người quá đáng, cho rằng Mộ Dung Nhu Nhi nàng chính là người dễ bị bắt nạt như thế?

Két!

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy mở ra, Cố Nhược Vân chậm rãi cất bước đi ra, ánh mắt đảo qua trên người Dạ Nặc dừng lại ở trên khuôn mặt tràn ngập phẫn hận kia của Mộ Dung Nhu Nhi, hơi hơi nhíu mày.

"Có chuyện gì không?"

Mộ Dung Nhu Nhi hòa hoãn sắc mặt, nhìn Cố Nhược Vân: "Cô nương, ta cũng không biết các ngươi có thân phận gì, nhưng mà đại gia tộc ở Hắc Nham Thành này ta đều biết, lại chưa từng thấy cô nương, chắc hẳn cô nương ngươi là từ nơi khác đến."

Nói tới đây, vẻ mặt của nàng ta thay đổi một chút, tiếp tục nói: "Nhưng mà, sau khi ngươi tới Hắc Nham Thành, lại muốn nịnh bợ Mộ Dung Yên, đáng tiếc chính là ngươi nịnh bợ sai người rồi, cho dù Mộ Dung Yên cầm ấn giám của gia chủ trong tay,
nhưng địa vị của nàng ở Mộ Dung thế gia lại không cao lắm, như vậy đi, nếu ngươi có thể trợ giúp ta, ta sẽ cho ngươi rất nhiều lợi ích."

Cố Nhược Vân nhẹ nhàng nhướn mày, tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) hỏi: "Hả? Vậy ngươi là muốn ta giúp ngươi thế nào?"

"Rất đơn giản," Đáy mắt của Mộ Dung Nhu Nhi xẹt qua vẻ ác độc sắc bén: "Ta muốn ngươi trợ giúp ta hãm hại Mộ Dung Yên, làm cho người Mộ Dung thế gia cho rằng nàng muốn hãm hại gia chủ, ấn giám cũng là nàng trộm được từ trong tay gia chủ! Chỉ cần ngươi giúp ta việc này từ đây về sau không thể thiếu chỗ tốt của ngươi! Cho dù ngươi bị bắt nạt, báo tên Mộ Dung thế gia ta, cũng không có người dám trêu chọc ngươi, hơn nữa —— "

Mộ Dung Nhu Nhi hít vào một hơi thật sâu, như là hạ quyết tâm, ngẩng đầu ngóng nhìn nữ tử tựa tiếu phi tiếu trước mặt.

"Ta sẽ cho ngươi một gốc Thiên Linh quả!"

Thiên Linh quả, mọi người đều biết, có thể làm cho một gã Võ Vương sơ cấp đột phá tới Võ Vương cao cấp!

Đây là nàng ta đã từng thật vất vả mới có được.

Nhưng mà bởi vì thể chất của nàng ta không cách nào tu luyện, cho nên Thiên Linh quả không hề có tác dụng đối với nàng ta.

Nếu một gốc Thiên Linh quả có thể thu mua nữ tử này hỗ trợ hãm hại Mộ Dung Yên, vậy thì cho!

"Cố cô nương, giá trị của Thiên Linh quả hẳn là ngươi rõ ràng nhất, nếu có Thiên Linh quả, chờ ngươi tới Võ Vương ăn vào, nháy mắt là có thể đột phá tới Võ Vương cao cấp, cho dù cả đời này ngươi đều không thể tu luyện tới Võ Vương, thì lấy Thiên Linh quả đến hội đấu giá vậy cũng tuyệt đối có thể bán đấu giá đến giá trên trời."

Giờ này khắc này, Mộ Dung Nhu Nhi không chút nhìn thấy vẻ mặt khinh bỉ của Dạ Nặc khi mình nói lời này.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện