"Vân Nhi, ngươi............"
Ngay tại lúc Cố Nhị gia còn muốn nói gì đó, một tiếng gầm chợt truyền đến: "Là ai cho phép các ngươi quấy
rầy người Bách Thảo Đường ta? Triệu chưởng quỹ hắn ở đâu? Lăn ra ngoài
cho lão phu!"
Dư lão vốn muốn đến Bách Thảo Đường tuần tra tình
hình, không nghĩ tới nhìn thấy Cố Nhược Vân bị người Cố gia chặn lại ở
cửa, lửa giận trong lòng từ từ tăng lên rồi xông ra.
Một đám
người sai vặt bên cạnh nghe được lời nói của Dư lão, run run rẩy rẩy hồi đáp: "Bẩm báo Dư lão, Triệu chưởng quỹ hắn, hắn đi ra ngoài xem bệnh
giúp người."
"Xem bệnh? Hừ! Loại này thời điểm hắn có thể đi ra
ngoài xem bệnh cho người ta sao? Hiện tại Cố Nhược Vân đã gia nhập Bách
Thảo Đường ta, quyết không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy thanh tịnh
của nàng, người tới, quăng hết đám cẩu tạp chủng này ra ngoài cho ta, về sau người Cố gia đến một người quăng một người! Bọn họ không sợ dọa
người liền tận tình đến đây đi!"
Dù sao hiện tại Cố Nhược Vân
không muốn quá rêu rao, vì không để Cố gia tìm tới cửa nữa, cho nên mới
không để Dư lão lộ ra bản thân đã là chủ tử của Bách Thảo Đường, nếu
không, dựa theo sự tham lam của Cố gia, phỏng chừng sau này đuổi cũng
đuổi không đi.
"Vâng."
Những hộ vệ theo sát sau lưng Dư
lão tuân lệnh, nhanh chóng xông lên phía trước, không cho người Cố gia
có cơ hội phản kháng liền cởi quần áo của bọn họ toàn bộ quăng hết ra
ngoài, Cố Nhị gia còn chưa tính, nhưng Nhị phu nhân cũng bị người đối
đãi như thế, thực hận không thể đâm đầu chết, trong lòng đối Cố Nhược
Vân hận cũng càng sâu.
"Tiểu tiện nhân, ngươi chờ, chờ nhi tử ta
trở về, ta muốn ngươi không chết tử tế được! Không, không chỉ như vậy,
ta còn muốn ngươi nhận hết tất cả tra tấn!"
Giống như là nhận
thấy được ánh mắt oán hận của Nhị phu nhân, Cố Nhược Vân cũng không sợ
hãi chút nào đi lên phía trước, đôi mắt trong veo không hề dao động,
chính là khóe môi kia lại giương lên tươi cười như có như không.
Lúc
này, mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ đám người trần truồng Cố gia, dù là Cố
Nhị gia da mặt dày như thế, cũng không cách nào ngẩng đầu, lúc này đây,
Cố gia quả nhiên là mất hết mặt mũi.............
Cố Nhược Vân
không có lại liếc mắt nhìn bọn hắn nhiều
thêm một cái, xoay người đi vào trong Bách Thảo Đường, ngay sau đó, Dư lão cũng theo sau tiến vào, thận trọng đi ở sau lưng nàng.
"Nói đi, đây là có chuyện gì?"
Cố Nhược Vân đi nhanh chóng ngồi xuống, mỉm cười nhìn Dư lão.
Thật hiển nhiên, tất cả những chuyện này đều có liên quan với Đông Phương Thiếu Trạch………..
"Này…………." Dư lão ngượng ngùng nói, "Kỳ thực đây là thiếu chủ muốn giúp đại tiểu
thư người xả ngụm ác khí, Cố gia kia quả thực khinh người quá đáng, cho
nên thiếu chủ mới làm cho bọn họ đi làm một chuyện tuyệt đối làm không
được, cố ý tra tấn bọn họ, không nghĩ tới đại tiểu thư người sẽ ở cửa bị bọn họ đụng đến, chuyện này cũng đều do Triệu chưởng quỹ, thiếu chủ đã
phân phó qua đừng để cho người Cố gia nhìn thấy đại tiểu thư, cố tình
hắn lúc này lại chạy đi, chờ hắn trở lại, lão nô sẽ hung hăng trừng phạt hắn."
"Trừng phạt thì không cần," Cố Nhược Vân bưng lên một chén nước trà, khẽ nhấp một ngụm, rồi sau đó để xuống, "Chỉ là về sau các
ngươi muốn làm chuyện gì thì báo cho ta biết một tiếng, để cho ta có
chuẩn bị tâm lý."
Dư lão ha ha cười, bỗng nhiên vẻ mặt nghiêm túc lên: "Đúng rồi, đại tiểu thư, ngài muốn chọn người ta đã tìm được, nhóm người này đều là cô nhi (trẻ mồ côi), không cha không nương, nhưng mà
thiên tư không tệ, bồi dưỡng thêm chút thì ngày sau tuy rằng không thành tuyệt thế thiên tài, nhưng mà tuyệt đối sẽ không kém."
"Hả?" Cố Nhược Vân nhíu mày, "Bọn họ ở nơi nào, mang ta đi gặp một lần."
"Được, đại tiểu thư xin theo ta đến."
Nói xong lời này, Dư lão liền ở phía trước dẫn đường, Cố Nhược Vân đi theo phía sau ông đi ra Bách Thảo Đường.