Cố Nhược Vân vừa bước vào Hắc Nham Thành, đã cảm thấy được ánh mắt của cư dân trong thành
nhìn nàng đều tràn ngập quái dị, làm cho nàng không tự chủ được nhíu
mày, nhưng cũng cũng không có nghĩ nhiều lập tức đi về phía Mộ Dung thế
gia.
Nàng đương nhiên không biết, trước lúc nàng trở về các thế gia đều đã
truyền bức họa của nàng đi xuống, chỉ sợ đệ tử nào đó trong gia tộc
chưa từng thấy Cố Nhược Vân mà không hiểu chuyện trêu chọc sát thần này! Sát thần này ngay cả Lang Nha đạo tặc đoàn đều trực tiếp diệt, muốn
diệt bọn họ chẳng phải là dễ dàng?
Vì vậy mắt thấy bóng dáng màu xanh bước vào trong thành kia, tất cả mọi
người nhịn không được tránh ra một con đường, ánh mắt nhìn nữ tử hoặc
khát khao, hoặc sợ hãi.... ....
Lúc này Mộ Dung thế gia sớm đã nhận được tin tức, toàn bộ đều đứng ở ngoài cửa ngóng trông, nghênh đón sự trở về của nàng.
Vì thế, Cố Nhược Vân mới vừa đi đến ngoài cửa Mộ Dung thế gia, đã có một bóng dáng nhanh chóng vọt ra từ trong cửa, thân thể mềm nhỏ hung hăng
đâm vào trong lòng của Cố Nhược Vân, nụ cười sáng như ánh mặt trời.
"Cố bảo tiêu, ta biết ngươi không có việc gì mà."
Dạ Nặc chớp cặp mắt sáng chói như sao, cười ‘hì hì’ nhìn nữ tử trước mặt.
"Thế nào các ngươi đều ở đây?" Cố Nhược Vân nhíu mày, nhìn về phía mọi
người Mộ Dung thế gia đứng nghênh đón ở cửa, giọng điệu nhưng là mang
theo kinh ngạc.
"Đại tiểu thư, người thật sự không có việc gì."
Mộ Dung lão gia tử kích động đến mức hai mắt rưng rưng, trời mới biết, ở trong khoảng thời gian Cố Nhược Vân rời đi này, l^q'đ Mộ Dung thế gia
vượt qua thế nào, nếu không phải hội đấu giá Hắc Vân đứng ra nói chuyện, chỉ sợ Mộ Dung thế gia sớm đã biến mất ở trong Hắc Nham Thành.
"Ta còn tưởng rằng người…….."
"Lão đầu thối, ngươi câm miệng cho ta!" Dạ Nặc bất mãn trừng mắt nhìn Mộ Dung lão gia tử, kiêu ngạo ‘hừ’ một tiếng: "Nếu không phải nể mặt Cố
bảo tiêu, ngươi nguyền rủa nàng một năm, ta đã sớm làm cho cúc hoa của
ngươi nở hoa!"
Ở trong lòng Dạ Nặc, những người này cho rằng Cố Nhược Vân đã chết, chính là đang nguyền rủa nàng!
Nếu không, nàng rõ ràng còn sống tốt, vì
sao những người này đều nói nàng đã chết?
"Chúng ta đi vào trước đã, có một số việc ta muốn nói với các ngươi."
Cố Nhược Vân không nói thêm gì, nhìn hai mắt rưng rưng của Mộ Dung lão gia tử, chậm rãi mở miệng nói.
"Vâng, đại tiểu thư."
Mộ Dung lão gia tử lau lau nước mắt ở khóe mắt, vội vàng đi vào theo Cố Nhược Vân.
Bóng dáng vẫn mong mỏi kia biến mất, Mộ Dung Yên há miệng muốn nói cái gì đó, lại vẫn không có nói gì cả.
... ...... .....
Trong đại sảnh, Cố Nhược Vân bước về phía chủ tọa, nhìn mọi người phía
dưới đi theo đến, chậm rãi mở miệng: "Trong một năm này, vất vả các
ngươi."
Ở phía trên đường, nàng đã nghe nói tất cả chuyện đã xảy ra trong một
năm này, ngay cả có hội đấu giá Hắc Vân trợ giúp, làm cho thế lực kia
không cách nào ra tay với Mộ Dung thế gia, nhưng mà chỉ là ngăn cản
mặt ngoài mà thôi, chuyện ngầm xảy ra, là hội đấu giá Hắc Vân ngăn lại
không được.
Nhưng mà, tất cả những gì Mộ Dung thế gia gặp phải hiện giờ, đều là do
nàng mang đến, nếu không phải vì nàng, những thế lực kia sẽ không nhằm
vào Mộ Dung thế gia như thế.
"Đại tiểu thư, này cũng không tính cái gì," Mộ Dung lão gia tử lắc lắc
đầu, kích động nói: "Chỉ cần người có thể trở về là đủ rồi."
"Ừ," Cố Nhược Vân khẽ gật đầu: "Đúng rồi, một năm trước, Thiên Linh quả
chúng ta thu hoạch được ở trong lăng mộ, ngươi có thể phát cho tất cả đệ tử Võ Vương của Mộ Dung thế gia, hơn nữa, chỗ ta đây còn có đan dược
trợ giúp Võ Vương tăng lên một cấp bậc, ngươi có thể phát cho các đệ tử
cùng Thiên Linh quả, có đan dược cộng thêm Thiên Linh quả mà nói, ít
nhất có thể trợ giúp tất cả Võ Vương tăng lên hai cấp bậc."