Không có bất cứ điều gì báo trước, bàn tay nam nhân đưa lên bóp chặt cổ của nàng ta, hắn nở nụ cười, nụ cười khuynh quốc khuynh thành kia rõ ràng lộ ra sát khí khát máu.
- Ngươi có biết hay không, lời ngươi vừa nói, chính là đang tìm chết!
Đau đớn cùng hô hấp khó khăn cuối cùng cũng khiến Nam Cung Nguyệt đang chìm đắm trong cái đẹp tỉnh lại, nàng kinh ngạc nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, trong mắt hiện lên tia sợ hãi.
- Không!
“Phanh!”
Thiên Bắc Dạ tàn nhẫn ném Nam Cung Nguyệt ra ngoài, khiến cơ thể nàng ta đập cào vách tường, làm cho toàn bộ vách tường này sụp xuống, gạch đá vỡ ra vùi lấp thân thể của Nam Cung Nguyệt, chỉ chừa lại cái đầu, nàng ta dùng ánh mắt tràn ngập kinh ngạc nhìn Thiên Bắc Dạ.
Từ đầu đến cuối, Cố Nhược Vân vẫn luôn đứng bên người Thiên Bắc Dạ, khuôn mặt vẫn thanh lãnh như cũ, chỉ khi nhìn về nam tử trước mặt mới có một tia ấm áp.
Thật lâu sau, nàng mới đưa ánh mắt sang nhìn Nam Cung Nguyệt, trên dung nhan thanh tú hiện lên nụ cười nhàn nhạn.
- Nam Cung Nguyệt, ngươi giống như đã quên mất lời nói trước đó của ta, quá tam ba bận, ta đã tha cho ngươi hai lần, lúc này, ta sẽ không thả ngươi đi.
- Khụ khụ!
Nam Cung Nguyệt ho khan hai tiếng, ánh mắt căm thù nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân.
- Nơi này là Dạ gia, nếu ngươi dám ra tay với ta, Dạ gia sẽ không bỏ qua cho một tiểu nha hoàn như ngươi!
- Tiểu nha hoàn? Nha hoàn ở chỗ nào? Nữ nhân, ngươi nói ai là nha hoàn?
Đột nhiên, một giọng nói non nớt bá đạo từ phía sau Nam Cung Nguyệt vang lên.
Không đợi Nam Cung nguyệt hoàn hồn, chủ nhân giọng nói kia đã nhanh chóng xông về phía Cố Nhược Vân, nhưng ngay lúc hắn sắp chạm tới nàng liền bị một bàn tay to giữ lại, ném ra ngoài, mông vừa đúng lúc ngồi xuống đầu Nam Cung Nguyệt.
Sau đó, phụt một tiếng, một cái rắm phóng ra, xông Nam Cung Nguyệt đến suýt nữa hôn mê bất tỉnh.
Khi nào thì Nam Cung Nguyệt nàng phải chịu vũ nhục như thế? Nàng tức giận đến phát cuồng, nhưng thân thể nàng lại bị vách tường
đè nặng, hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích, chỉ có thể rống to nói:
- Tiểu tử, ngươi có gia giáo hay không hả? Ngay lập tức lăn xuống cho bổn tiểu thư!
Lúc nàng ta nói ra lời này cũng không phát hiện sắc mặt của Dạ Du thay đổi.
- Dạ Du, tên này là ai?
Dạ Nặc nhảy xuống từ đầu Nam Cung Nguyệt, vỗ vỗ mông, nhìn Dạ Du, lại quay ra nhìn Nam Cung Nguyệt sắc mặt tái nhợt, nhíu mày nói:
- Tại sao trước kia ta chưa gặp nàng bao giờ? Còn không nhanh đuổi nàng ra khỏi Dạ gia?
Cũng dám gọi Cố bảo tiêu của hắn là tiểu nha hoàn! Thật là to gan.
- Ha hả.
Nam Cung nguyệt cười lạnh một tiếng, kìm nén tức giận nói:
- Ngươi là thứ gì? Một tên tiểu tử cũng muốn đuổi ta ra khỏi Dạ gia? Dạ gia này chẳng lẽ là của ngươi? Thật là một tên ngu ngốc.
Ở Tùng Nham thành, Nam Cung nguyệt đã sớm bị thành chủ nuông chiều hết mực, trước nay làm việc đều không dùng não, nàng ta chẳng những không để ý đến sắc mặt xanh mét của của Dạ Du, còn không hề chú ý tới xưng hô của Dạ Nặc với hắn.
- Nguyệt nhi, ngươi câm miệng!
Dạ Du vội vàng rống Nam Cung nguyệt, sợ nàng lại nói ra điều gì kinh hãi thế tục, rồi quay sang hướng Dạ Nặc, "thình thịch" một tiếng quỳ xuống đất.
- Tiểu thiếu gia, Nguyệt nhi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, mong tiểu thiếu gia nể tình ta cần cù chăm chỉ vì Dạ gia nhiều năm như vậy, ngươi thả nàng đi.
Tiểu thiếu gia?
Nam Cung Nguyệt ngây ngẩn cả người, trên dưới Dạ gia, được gọi như vậy chỉ có một người.
Đó chính là, con trai duy nhất của đại thiếu gia Dạ Hành Thiên, cũng chính là truyền nhân duy nhất của Dạ gia đời thứ ba.