Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 678: Trở Về (5)


trước sau

Vân Dao sững sờ nhìn dung nhan quen thuộc trước mắt, nước mắt không tự chủ rơi xuống, trong lúc quá kích động đang muốn tiến lên ôm lấy Cố Nhược Vân thì bị một cánh tay kéo lại, hại nàng suýt chút nữa té ngã.

Thiên Bắc Dạ bất mãn nhìn người trước mặt, trong mắt hiện lên tia cảnh báo.

- Chủ nhân, người đã trở về.

Nếu là trước đây, Vân Dao chắc chắn sẽ bị ánh mắt này của Thiên Bắc Dạ dọa sợ, nhưng vào lúc này, khi sự vui mừng khi được gặp lại Cố Nhược Vân đã lấp đầy trái tim nàng, cho nên nàng dứt khoát bỏ Thiên Bắc Dạ qua một bên.

- Ừm, ta trở về rồi, lão gia cùng bà ngoại bây giờ đang ở đâu?

- Hai người đều ở trong đại sảnh, chủ nhân, mọi người chờ người trở về cũng sắp được hai năm rồi.

Nói đến đây, trong mắt Vân Dao hiện lên đầy vẻ tủi thân! Gần hai năm qua đối với bọn họ chẳng khác gì một loại tra tấn, nhưng cuối cùng bọn họ đã đợi được tới ngày này.

Tất cả chính là vì nàng!

- Đi thôi, chúng ta qua đó.

- Được.

Vân Dao khôi phục vẻ tao nhã vốn có, mỉm cười đi theo Cố Nhược Vân về phía đại sảnh.

Lúc này trong đại sảnh, lão gia tử đang nói gì đó với Lam Vũ Ca, nhưng Lam Vũ Ca chợt dừng tiếng cười lại, ánh mắt chăm chú nhìn ra ngoài cửa, cái thần sắc ấy ngay cả lão gia tử cũng thấy khó hiểu.

Lão gia tử liền men theo ánh mắt của Lam Vũ Ca nhìn ra ngoài cửa, nhìn xem ở đó có gì.

Ngay sau đó, ánh mắt hắn cũng ngập tràn vui mừng.

Chỉ là trước giờ hắn kiêu ngạo đã quen, dù vô cùng vui mừng nhưng rất nhanh lại quay lại vẻ mặt đơ, ho khan vài tiếng nói:

- Trở về là tốt rồi!

Phóng Trục Chi Địa nguy hiểm, lão gia tử mặc dù chưa từng đến đó nhưng cũng được nghe nói qua.

Đó chính là nơi mà ngay cả cường giả Võ Tôn có đường vào cũng chưa
chắc có thể ra.

Chính vì vậy, trong gần hai năm qua, bọn họ không đêm nào được ngủ yên giấc.

Bây giờ nhìn nữ tử đã rời đi gần hai năm trở về kia, ngoài sự vui mừng, chính là vẻ mặt không thể tin nổi.

- Vâng, ta đã về!

Cố Nhược Vân mỉm cười, chậm rãi tiến lên phía trước:

- Bà ngoại, ông ấy có còn tính khí bướng bỉnh, chọc người tức giận như trước đây nữa không?

Lão gia tử nghe được câu này thì suýt chút nữa tức tới thổ huyết, hắn tốt xấu gì cũng là ông ngoại của nàng, vậy mà...

Đúng là tức chết hắn rồi!

- Hừ...

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn liền không thoải mái, hừ một tiếng quay đầu đi, nhưng đúng lúc đó, ánh mắt hắn chợt nhìn thấy Thiên Bắc Dạ đang nắm tay Cố Nhược Vân.

Đây là chuyện gì?

Tuy một năm trước Cố Nhược Vân đã là người của Thiên Bắc Dạ, nhưng khi đó nàng rất bài xích chuyện này, ở chung một chỗ lâu cũng không muốn chứ đừng nói nắm tay thân mật trước mặt mọi người thế này.

Trong hơn một năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Vân Nhi, ngươi với Thiên Bắc công tử đây là...

Lam Vũ Ca hiển nhiên cũng nhìn thấy điểm này, kinh ngạc hỏi.

- Bà ngoại, chúng cháu...

Cố Nhược Vân vừa muốn mở miệng, lại bị âm thanh của người bên cạnh cắt đứt.

- Chúng ta gạo đã nấu thành cơm, xin ông bà ngoại thành toàn cho chúng ta.

Oanh!

Gạo nấu thành cơm?

Đầu Cố Nhược Vân như muốn nổ tung, nàng tuy xác định tâm ý của Thiên Bắc Dạ, nhưng gạo nấu thành cơm là ý gì?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện