Vinh Hân hơi nhíu mày, rõ ràng là đang bất mãn với mấy người này, đôi mắt khẽ đảo qua người Cố Nhược Vân, nhưng ngay khi nhìn thấy nữ tử yêu mị mặc áo đỏ phía sau nàng, khuôn mặt lạnh lùng trong nháy mắt liền thay đổi.
- Là ngươi!
Không có khả năng!
Nữ nhân này làm sao có thể ở đây? Hơn nữa, nàng ta không phải đã bị mình hủy dung rồi sao? Nhưng mà rõ ràng khuôn mặt này cùng khuôn mặt nàng thấy trước đó ở Y Môn không có gì khác nhau!
Bởi vì tất cả đệ tử Y Môn tham gia Thí Luyện Chi Thần đều bị Thiên Bắc Dạ giết chết, cũng vì vậy, cho tới bây giờ Vinh Hân vẫn chưa biết Quỷ Y chính là Vệ Y Y.
- Vinh môn chủ, ngài biết nàng ta?
Đại trưởng lão nhíu mày, hỏi.
- Đúng vậy!
Vinh Hân hít sâu một hơi, cắn răng nói ra từng chữ:
- Nàng ta đã từng là đệ tử Y Môn, cuối cùng lại bởi vì giết chết môn chủ Y Môn mà bị ta bắt giữ, nhưng lại được người cứu ra! Nhiều năm như vậy vẫn luôn lẩn trốn bên ngoài, ta hoàn toàn không nghĩ tới sẽ gặp được ả ở đây!
- Ồ?
Đại trưởng lão nhíu mày.
Với thân phận của hắn, hoàn toàn khinh thường việc chú ý nội bộ các môn phái khác, cho nên, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy việc này.
- Thì ra nàng ta chính là hung thủ sát hại Nhâm môn chủ của Y Môn, ngay cả môn chủ của mình cũng dám giết, nữ nhân này chắc chắn không phải thứ gì tốt lành.
Đại trưởng lão nói xong liền thu hồi mắt, không tiếp tục nhìn Vệ Y Y một chút nào nữa.
- Vệ Y Y, tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?
Trên mặt Vinh Hân hiện lên vẻ lạnh lẽo, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, hỏi:
- Vì sao ta lại ở đây?
Vệ Y Y cười yêu mị, mang theo mười phần lạnh lẽo.
- Vì sao ngươi tới đây thì ta cũng như vậy mà thôi! Mục đích của chúng ta đều giống nhau!
- Ha ha.
Vinh Hân cười lạnh một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng cũng không thể che đi sát ý đang toát ra.
Nàng hận!
Làm sao có thể không hận?
Trước đây rõ ràng nàng ưu tú hơn ả ta rất nhiều, nhưng vì sao sư phụ chỉ nhìn thấy sự cố gắng của ả? Lại không bao giờ nhìn thấy sự cố gắng của Vinh Hân nàng!
Cho nên, nàng mới dùng kế giết chết lão già kia, rồi giá họa cho đệ tử mà lão yêu quý nhất! Ai bảo lão già kia đem đồ vật trân quý như y học bảo điển cho nữ nhân này!
Đáng tiếc cho đến bây giờ, nàng vẫn chưa thể lấy được y học bảo điển!
Điều làm nàng không thể tưởng tượng nổi chính là, rõ ràng mặt của ả ta đã
bị hủy, cuối cùng ả đã dùng cách nào mà khôi phục lại hình dáng ban đầu? Khi đó nàng đã bỏ thêm vài loại độc tố, khuôn mặt của nàng ta không thể khôi phục lại được mới đúng!
- Ta tới đây vì bệnh của chủ phủ đại nhân, không lẽ ngươi cũng như vậy?
Vệ Y Y cong môi cười một tiếng:
- Đúng vậy! Ta đúng là đến đây vì chữa trị cho chủ phủ Tử Minh phủ! Ta có thể trị khỏi cho hắn chứ không bỏ dở như ngươi, Vinh Hân, tổn thương mà ngươi mang tới cho ta, đã tới lúc hồi báo lại cho ngươi rồi!
- Vệ Y Y, ngươi vẫn ngông cuồng như vậy.
Vinh Hân chậm rãi thu lại lửa giận trong lòng, nhàn nhạt cười một tiếng:
- Ta không phải không thể trị hết độc của chủ phủ đại nhân, ta hoàn toàn có thể khiến hắn hồi phục trong nháy mắt, chỉ là cần một người nguyện ý hi sinh mà thôi, độc của hắn đã ăn sâu vào trong cơ thể, đây chính là biện pháp duy nhất!
- Vinh Hân, ngươi đừng quên rằng chúng ta là y sư, cũng không phải là độc sư.
Vệ Y Y nhìn Vinh Hân, nói:
- Vì cứu một người mà giết hại một người khác, ngươi có gì khác với độc sư? Cứu người chính là cứu người! Nếu ngươi hy sinh mạng sống của người khác để cứu người, đó không phải vì y thuật của ngươi cao minh! Mà ta, sẽ không dùng mạng sống của bất cứ ai để đổi lấy mạng của chủ phủ đại nhân.
- Đủ rồi!
Đại trưởng lão sầm mặt lại, lạnh lùng nhìn hai người Vệ Y Y cùng Cố Nhược Vân:
- Hai vị cô nương, vẫn là mời hai người trở về thôi, chúng ta có môn chủ của Y Môn là đủ rồi, hơn nữa, Vệ cô nương cũng đã từng là đệ tử đồng môn với Vinh môn chủ, hai người lại có tính cách trái ngược, ngươi quá ngông cuồng, không để ai vào mắt, Vinh môn chủ thì lạnh nhạt tự tin, có khí phách của cường giả. Ngươi nên học tập nàng, rõ ràng ngươi chọc giận nàng như vậy, nàng hoàn toàn không thèm đáp lại, còn ngươi thì sao? Vậy mà cũng dám mở miệng nói chuyện ngông cuồng! Vinh môn chủ là thiên hạ đệ nhất y sư, độc của chủ phủ của chúng ta, chỉ có nàng mới trị hết được.