Nam nhân lẳng lặng đứng trên lưng của Hỏa Long, dung nhan tuyệt thế từ đầu tới cuối đều bao phủ một tầng giá lạnh. Gương mặt không biểu cảm, lại vẫn như cũ khiến người khác phải kinh diễm, không thể dời đi ánh mắt. Có lẽ hắn ta cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của nữ tử bên dưới, ánh mắt hắn nhìn xuống, đối diện với ánh mắt của Cố Nhược Vân. Con mắt vốn đang âm lãnh, khát máu, dần dần trở nên ôn nhu.
"Tiểu Dạ, chàng đang làm gì vậy?" Cố Nhược Vân ngây ngẩn cả người, gia hỏa này mang theo nhiều Linh thú tới đây để làm gì?
Nghe Cố Nhược Vân nói như thế, nam nhân đó rốt cuộc cũng có động tác… Hắn bước chân, hướng về phía sân nhỏ đi tới. Một bước, hai bước… Hắn không đi bước nữa, Cố Nhược Vân cảm thấy rằng người nam nhân tuyệt thế kia đang cách nàng gần một nửa khoảng cách! Vậy mà sau khi bước chân thứ ba được nhấc lên, nam tử còn cách nàng một khoảng không, đã đến trước mặt nàng.
"Vân Nhi, ta muốn cầu hôn nàng!"
Nam nhân nở nụ cười. Nụ cười kia khiến vạn vật trong trời đất đều trở nên ảm đạm, phai mờ, đẹp đên mức không gì có thể sánh được.
"Đây là sính lễ của ta dành tặng cho nàng, nàng có thích không?"
“Ách?” Cố Nhược Vân ngây ngẩn cả người.
Sính lễ? Chàng ấy dùng toàn bộ Linh thú trên đại lục làm sính lễ? Ra tay lớn như vậy, hiện tại trên đời, chắc chỉ có Thiên Bắc Dạ mới có thể làm được.
Hơn nữa, tại thời điểm nam nhân nói ra lời này, một lần nữa lại gây rúng động cho đám người này. Trận rúng động trong đêm nay đã vượt qua bất kỳ lần nào khác!
Những Linh thú trước mắt này, không phải chỉ là một con, mà nhìn số lượng này chắc hẳn cũng phải có mấy ngàn mấy vạn con. Đoán rằng, toàn bộ đại lục này cũng chỉ có từng đấy Linh thú mà thôi. Hắn làm sao có thể triệu tập được nhiều Linh thú như vậy?
Người nam nhân tóc bạc mặc hồng y này rốt cuộc là yêu nghiệt ở phương nào? Quan trọng nhất là, nhiều Linh thú cường đại như vậy, hắn đều không nháy mắt một chút đã đưa cho người khác?
Ở bên trong cũng có không ít khuê nữ nữ tử, sau khi trông thấy việc Thiên Bắc Dạ làm, trong lòng bất giác đều tràn ngập sự ghen ghét! Tất nhiên, ghen
ghét thì ghen ghét, bọn họ cũng biết ở Tây Linh đại lục, chỉ có Cố Nhược Vân là nữ tử ưu tú nhất. Chỉ có nữ tử như vậy mới có thể lọt vào trong mắt của nam nhân tuyệt thế này. Những người khác, phỏng chừng hắn đều khinh thường nhìn đến, dù chỉ là một chút.
Đông Phương lão gia tử triệt để bị chấn kinh, sau khi sự khiếp sợ qua đi, trong lòng lão lại tràn ngập sự kích động. Hai mắt lão phát sáng, nhìn về phía những Linh thú cường hãn kia. Chẳng qua nghĩ đến uy vọng của mình ở Đông Phương thế gia, lão gia tử ho khan hai tiếng, buộc mình không được để ý tới số lương Linh thú khổng lồ này.
Nhưng cho dù đã làm như vậy, lão vẫn không nhịn được muốn nhìn nhiều hơn…
Cố Sanh Tiêu hơi cau mày, mắt nhìn mười nam tử đang đứng trước mặt muội muội mình, khuôn mặt từ đầu tới cuối đều lạnh lùng. Ngoại trừ Cố Nhược Vân, không có người nào có thể khiến nét mặt của hắn thay đổi.
Đặc biệt là với người nam nhân đang cùng hắn tranh đoạt muội muội!
Sắc mặt Vinh Hân trở nên vô cùng khó coi, ánh mắt chứa đầy sự ghen ghét lẫn hâm mộ, đã là nữ tử đều sẽ so sánh phu quân của mình với các nam nhân ưu tú khác! Nhưng mà, hiển nhiên là phu quân của mình không thể nào cùng với Thiên Bắc Dạ đánh đồng được. Hay đúng hơn phải nói là kém quá xa. Cho nên, nàng ta ghen ghét bên cạnh Cố Nhược Vân lại xuất hiện một người nam nhân như vậy.
Thiên Bắc Dạ quay đầu, nhìn về phía đám Linh thú đang đứng lít nha lít nhít đằng sau lưng, nụ cười trên mặt chậm rãi biến mất, thanh âm âm trầm nói:
"Từ nay về sau, nàng sẽ là chủ nhân của các ngươi!"
“Xoạt!” Trong nháy mắt, một mảng Linh thú đen kịt đều quỳ xuống.
Tất cả Linh thú đều lộ vẻ cung kính, cùng nói to:
"Chúng ta nguyện ý nghe theo mệnh lệnh của Vương. Từ nay về sau, chúng ta sẽ đi theo chủ nhân, vĩnh viễn thần phục!"