"Chậc chậc, ta quả thật thật không biết xấu hổ, nhưng dù sao vẫn tốt hơn thánh mẫu Bạch Liên hoa! Nhưng mà bằng chỉ số thông minh của Cố Phán
Phán ngươi, ngay cả loại thánh mẫu Bạch Liên hoa này cũng làm không
được."
La Âm cười lạnh nhìn về phía Thi Vân ở phía trước, trên
mặt tàn nhang mang theo khinh bỉ và đùa cợt, ánh mắt kia vô cùng ghét
bỏ, thật giống như Thi Vân một thân bạch y như tuyết rất là dơ bẩn.
Thi Vân con ngươi hơi hơi trầm xuống, nhưng mà đối với nàng mà nói, La Âm
chỉ là tiểu sửu nhảy nhót mà thôi, giết nàng, còn làm bẩn kiếm trong tay bản thân.........
Hơn nữa, sẽ có người sẽ ra mặt đối phó nàng.
Thật hiển nhiên, Cố Phán Phán chính là loại người này, nàng triệt để bị La
Âm chọc giận, cả người đều giống như tiểu sư tử nổi giận giương nanh múa vuốt đánh về phía La Âm.
Phanh!
La Âm trực tiếp nâng chân lên, một cước đã đạp bay thân thể của Cố Phán Phán ra ngoài, rồi sau đó xuất ra một tấm khăn tay chà lau đế hài của mình, vô cùng tiếc hận nói: "Vừa rồi ta lại có thể dùng chân đạp nàng, xem ra này đôi giày không
thể dùng nữa! Vì một cước đá này, làm hỏng một đôi hài của ta, thua
thiệt! Thực mẹ nó thu thiệt!"
"Ngươi......"
Cố Phán Phán
tức thiếu chút nữa thì hôn mê bất tỉnh, nàng gắt gao cắn răng, dùng hết
toàn bộ lực lượng nghẹn ra ba chữ: "Ngươi vô sỉ!"
Nhìn thấy biểu
cảm đau long của La Âm, Cố Nhược Vân phì cười ra tiếng: "Lấy của cải của ngươi, mua một đôi giày không phải là đơn giản giống như ăn một miếng
cơm à."
"Vấn đề quả thật là như thế, nhưng mà, tiểu tiện nhân này ngay cả một tiền đồng cũng không giá trị bằng, cho dù bán nàng, cũng
mua không nổi một đôi hài của ta đây." La Âm lắc đầu thở dài, trong mắt
tràn đầy đau lòng.
Lần này, cho dù khuôn mặt của Cố Phán Phán có
dày hơn nữa, cũng chịu không nổi loại nhục nhã này, trực tiếp lựa chọn
hôn mê bất tỉnh.
"Chậm đã!"
Nhìn thấy Cố Nhược Vân lại muốn rời đi, Thi Vân con ngươi trầm xuống, nói: "Ngươi tính toán cứ như vậy rời đi?"
Bước chân hơi ngừng lại, Cố Nhược Vân đưa lưng về phía Thi Vân, âm thanh lạnh lùng đạm bạc, lại sắc bén giống như kiếm.
"Ngươi ngăn được ta?"
Nói xong lời này, nàng không còn lưu lại, chậm rãi bước vào Bách Thảo
Đường, biến mất ở bên trong đôi mắt càng ngày càng lạnh kia…...
Thi
Vân gắt gao nắm chặt tay, rồi sau đó chậm rãi thả ra, đôi mắt đẹp nhìn
về phía Thiên Bắc Dạ đang định theo Cố Nhược Vân rời đi, trong ánh mắt
lộ ra đau thương.
"Chàng thật sự quên ta?"
Nàng không tin, không tin nam nhân này sẽ quên
nàng.
Nếu không phải kiếp trước có một đoạn nhân duyên, vậy nàng cũng sẽ không
thể thường xuyên mơ thấy hắn, cho dù trong mộng bọn họ không có trao đổi gì, nhưng mà, trong cảnh trong mơ, bóng dáng nam nhân huy kiếm mà chiến lại xúc động tâm linh của nàng, làm cho nàng vẫn luôn tin tưởng nam
nhân này chính là phu quân cả đời của nàng.
Vì vậy mặc kệ đối mặt với người theo đuổi vĩ đại cỡ nào, nàng đều bất vi sở động (không hề cử động).
Kiên trì đến nay, chính là vì đợi hắn xuất hiện.
Đáng tiếc, hắn xuất hiện, lại giống như không quen biết nàng..........
Nếu hai người không hề dây dưa, như thế nào nam nhân tao nhã tuyệt thế này lại hiện thân ở trong mộng của nàng?
Huống chi, Thi Vân luôn luôn tin tưởng kiếp trước kiếp này!
"Ánh mắt của ngươi thật ghê tởm!" Trong mắt Thiên Bắc Dạ hiện lên một chút
chán ghét, "Thật giống như muốn cởi hết quần áo của ta ra! Ngươi không
phải Tiểu Vân, trừ bỏ Tiểu Vân ra, ta không hy vọng người khác liếc mắt
nhìn ta nhiều một cái."
Không biết vì sao, lần đầu tiên nhìn thấy Thi Vân, trong lòng Thiên Bắc Dạ đã rất không thoải mái, thậm chí chỉ
cần nàng ở trong phạm vi của hắn, còn có một loại cảm giác chán ngán.
Rất khó chịu!
"Tiểu Dạ…..."
Nghe được lời nói của Thiên Bắc Dạ, Thi Vân tâm chợt đau xót, nàng muốn nói
gì đó, thì một cổ sát khí cường đại nháy mắt khóa nàng lại, trong chớp
mắt, nàng giống như rơi vào địa ngục, cả người lạnh như băng.
Hơi thở tử vong bao phủ Thi Vân, làm cho sắc mặt của nàng tái nhợt, ánh mắt khiếp sợ ngóng nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ lại lộ ra âm tà kia.
"Xưng hô này, ngươi không xứng!"
Lạnh...........
Thi Vân cảm giác được cả người rét run, mở miệng nhưng không cách nào nói.