Edit: kaylee
"Vậy ngươi có hứng thú với ai?" Tử Tà gợi lên khóe môi, tựa tiếu phi
tiếu(cười như không cười): "Thiên Bắc Dạ? Ta đã nói qua với ngươi, tên
kia không phải người tốt gì, ngươi cách hắn xa một chút mới tốt."
"Tử Tà," Nụ cười của Cố Nhược Vân biến mất, dung nhan thanh tú ở dưới hoàng hôn bao phủ mang theo ánh chiều tà: "Ta và tiểu Dạ quen biết không lâu, nhưng ta là người đầu tiên hắn nhìn thấy, hiện giờ hắn mất đi tất cả
trí nhớ, mặc kệ trước kia hắn có sai lầm gì, hiện tại hắn đều đã không
nhớ rõ."
"Hắn là Thần cũng tốt, là Ma cũng thế, cho dù là hắn vừa mới dễ dàng giải quyết xong tánh mạng một người, nhưng cũng là vì bảo
hộ ta, ta tin tưởng bảo hộ của hắn đối với ta không lẫn bất kỳ tạp chất
nào, tất cả đều chỉ là vì, ta là người duy nhất hắn quen biết ở đây!
Đúng vậy, ta là đối với hắn không đủ hiểu biết, cũng không biết quá khứ
của hắn, càng là chưa từng bị người phản bội và làm hại! Nhưng, nó không có nghĩa là, ta không bao giờ nữa nguyện ý tin tưởng người khác, bất kể là đối với tiểu Dạ, hay là ngươi và La Âm, còn có huynh trưởng ta chưa
từng thấy mặt kia, nếu bất luận người nào trong các ngươi gặp phải nguy
hiểm, ta cũng sẽ không thể ngồi xem mặc kệ."
Có lẽ Thiên Bắc Dạ
đã từng phạm phải sai lầm lớn ngập trời, nhưng hiện giờ ở trong mắt
nàng, hắn chỉ là một đứa nhỏ đơn thuần mà thôi, mà trí nhớ của hắn bị
phong ấn là sự thật, một người mất đi tất cả trí nhớ, đương nhiên sẽ coi người đầu tiên nhìn thấy là mẫu thân.
Cũng là bởi vì tiểu Dạ
không có trí nhớ, Cố Nhược Vân mới sẽ tin tưởng hắn, nếu không, nàng là
quả quyết sẽ không để nam nhân này lại gần…....
"Tử Tà, ta đã
từng không thể bảo vệ tốt mẫu thân, thậm chí cuối cùng ngay cả đệ đệ
sống nương tựa lẫn nhau đều không thể bảo hộ, cả đời này, ta sẽ không
phạm phải sai lầm giống như vậy, chính là bởi vì ta đã từng mất đi, cho
nên ta mới muốn càng thêm quý trọng người bên người."
Thiếu nữ nâng lên khuôn mặt, bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú chưa thoát tính trẻ con tràn đầy ánh sáng kiên định
Ánh sáng rực rỡ kia giống như làm xúc động trái tim của Tử Tà, làm trong
mắt hắn xuất hiện ý cười, ngay tại lúc
hắn vừa định muốn nói gì đó, bỗng nhiên trong lúc đó một chút nghiêm nghị chợt lóe lên trong đôi mắt tím.
"Có người đến đây."
Bá!
Vừa dứt lời, hắn liền hóa thành một tia sáng màu tím, biến mất ở trong sân….....
Cố Nhược Vân khẽ nhướng mày, ngẩng đầu nhìn lại, thấy Dư lão bước nhanh đi tới phía bản thân.
"Đại tiểu thư, Lãnh Ngôn Phong đến đây, điểm danh nói muốn gặp người, người xem này…….."
"Lãnh Ngôn Phong?" Cố Nhược Vân sửng sốt: " Thái Tử của Thanh Long Quốc, đệ tử của Luyện Khí Tông? Hắn tìm ta là muốn làm gì?"
"Lão nô cũng không rõ ràng," Dư lão lắc lắc đầu, "Đại tiểu thư, người gặp
hay là không gặp? Nếu người không đồng ý gặp, ta sẽ đi từ chối ngay."
"Không cần," Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng: "Ta ngược lại muốn biết, Lãnh
Ngôn Phong tìm ta là có chuyện gì! Ta và hắn không có chút giao tiếp,
hiện tại hắn tới tìm ta lại là vì cái gì?"
... ...... ......
Lúc này, trong hiệu thuốc Bách Thảo Đường, Lãnh Ngôn Phong bưng lên chén
trà trong tay khẽ nhấp một ngụm, biểu cảm lạnh lùng giống như băng sơn,
sau khi nhìn thấy Dư lão mang theo Cố Nhược Vân tiến đến, trong cặp mắt
lạnh lùng kia cũng không có một chút biến hóa.
"Ta chỉ là một
nhân vật không có danh tiếng gì mà thôi, không biết Thái Tử điện hạ tới
Bách Thảo Đường tìm ta, là vì chuyện gì? Hay là nói Thái Tử điện hạ quá
mức khát nước, bên trong phủ lại không có trà ngon, cho nên trên danh
nghĩa tới tìm ta, kỳ thực chỉ là muốn uống ngụm nước trà?"
Nước
trà của Bách Thảo Đường đều là dược trà hiếm có, đây là mọi người đều
biết, mà nếu là người bình thường bị Cố Nhược Vân nhục nhã như thế, nhất định thẹn quá thành giận, nhưng mà Lãnh Ngôn Phong không có, từ đầu đến cuối sắc mặt vẫn không thay đổi, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy lạnh lẽo.