Edit: KayleeBọn họ vẫn luôn cho rằng, chỉ cần Cố Nhược Vân chết, là có thể không cần lo trước lo sau!
"Ầm!"
Bạch Trung Thiên đánh một quyền vào trên giường, gân xanh trên thái dương nổi lên, hai mắt tràn ngập lửa giận, l^q"đ hung hăng rắn răng: "Quả nhiên chuyện năm đó của con có liên quan với bọn khốn Hạ gia này, hơn nữa đứa nhỏ như Ngọc nhi đáng yêu, vậy mà lại nhẫn tâm tách rời cơ thể sống của hắn! Đồ nhi bảo bối, con yên tâm, sư phụ nhất định sẽ báo thù rửa hận cho con!"
Tuy rằng Bạch Trung Thiên đã sớm hoài nghi Hạ Nhược Vân là Hạ gia hại chết, nhưng mà, sau khi xác định chuyện này, lửa giận trong lòng ông thiếu chút làm cả người ông đều bốc cháy lên, nếu không bầm thây vạn đoạn đám khốn kia, ông sẽ không xứng làm sư phụ người!
"Đồ nhi, đều vì năm đó con không chịu nói ra chuyện con là đồ đệ của lão tử," Bạch Trung Thiên liếc mắt nhìn Cố Nhược Vân, ủy khuất nói: "Nếu không hiện tại còn có nhiều chuyện như vậy? Sáng mai lão tử sẽ đi diệt Hạ gia kia! Nếu hiện tại chúng ta đi mà nói, sẽ không vạch trần được bộ mặt thật của Hạ gia, không làm cho bộ mặt thật của bọn họ bại lộ trong mắt người trên đời, lão tử rất không cam lòng!"
Cố Nhược Vân nhún vai: "Cây to đón gió, lúc đó ta cũng vì lo lắng điểm này, càng quan trọng hơn là, năm đó ta chỉ muốn dốc lòng tu luyện, không muốn có bất luận kẻ nào đến quấy rầy ta, lqđ nếu làm cho người khác biết ta là đồ đệ của người, sợ rằng từ đó về sau ta không bao giờ có thể an bình nữa, nhưng mà thế nào ta cũng thật không ngờ, cuối cùng ta sẽ chết ở trong tay Hạ gia, nhưng mà đời này, ta sẽ không băn khoăn nhiều như vậy, sống trên đời, chính là vì khoái ý ân cừu."
"Ha ha ha!"
Bạch Trung Thiên cười to hai tiếng, tiếng cười kia vô cùng sảng khoái.
"Tốt cho câu sống trên đời, chính là vì khoái ý ân cừu! Một khi đã như vậy, đồ nhi bảo bối, hiện tại chúng ta lập tức đi, đi diệt đám khốn Hạ gia kia! Bất luận thế nhân thảo luận như thế nào, bản thân Bạch Trung Thiên ta làm
không thẹn với lương tâm mà thôi, chỉ cần có thể giết những người đó báo thù cho con, cho dù là gánh vác ác danh một đời lại như thế nào? Để cho mọi người cho rằng ta thật như lời Hạ gia nói đi."
Cố Nhược Vân ngây ngẩn cả người, mắt thấy Bạch Trung Thiên muốn rời đi, vội vàng bắt được cánh tay ông.
"Sư phụ, người đừng xúc động, hãy nghe ta nói trước."
"Nói cái gì?" Bạch Trung Thiên trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân: "Lão tử đã cam nguyện gánh vác ác danh này, ngươi còn bó tay bó chân làm gì? Hiện tại chúng ta phải đi giết đám khốn kia, ****** thừa dịp lão tử không ở hại đồ nhi của lão tử, lão tử không giết bọn hắn thề không làm người!"
"Sư phụ," Cố Nhược Vân than một tiếng: "Ta đã chuẩn bị tốt chứng cớ, vì sao người còn muốn tiếp tục gánh vác ác danh?"
Chứng cớ?
Bạch Trung Thiên chớp mắt, có chút kinh ngạc nhìn Cố Nhược Vân: "Con nói là chứng cớ gì?"
Cố Nhược Vân không lại nói thêm cái gì, từ trong vạt áo lấy ra một khối ngọc bội, nàng rót linh khí vào trong ngọc bội, đúng lúc này, tiếng cười kiêu ngạo cuồng vọng của Hạ Minh kia truyền ra từ trong ngọc bội, từng chữ đều thật rõ ràng rơi vào trong tai Bạch Trung Thiên.
"Đồ nhi, nếu ta không có đoán sai, ngọc bội trong tay con là một loại Thần Khí, có thể ghi lại lời nói của người khác, ở trên bảng xếp hạng Thần Khí này cũng là tồn tại cầm cờ đi trước, tuy rằng không có tác dụng khác, nhưng chỉ bằng điểm này cũng đủ khẳng định địa vị của nó!"
Bạch Trung Thiên cười lạnh nói: "Chỉ là tên Hạ Minh kia thông minh một đời, lại không nghĩ rằng con sẽ có được loại Thần Khí này, vậy mà bị phép khích tướng của con kích, cho rằng cho dù y thừa nhận, con không có chứng cớ, cũng không làm gì được y, hiện giờ đã có chứng cớ, chúng ta cũng nên đi Hạ gia."