Edit: Kaylee"Hạ Minh, năm đó là ngươi buông tha nàng, tất cả đều là ngươi tự làm tự chịu!" Tiểu Tử Tà nâng lên khóe môi, nở nụ cười tà mị, cặp mắt tím âm trầm kia của hắn quét về phía Hạ Sơ Tuyết ở một bên, đáy mắt tất cả đều là chán ghét và ghét bỏ: "Hơn nữa, ngươi còn muốn đoạt ta cho nữ tử này? Tử Tà ta không phải ai cũng có thể khế ước! Đời đời kiếp kiếp, chủ nhân ta nhận định chỉ có một mình nàng, chỉ cần linh hồn của nàng chưa diệt, ta vĩnh viễn vì chờ nàng mà tồn tại, nếu nàng có một ngày hôi phi yên diệt, ta đây và Thượng Cổ Thần Tháp đều sẽ biến mất ở trên thế gian này!"
Giọng nói non nớt kia rơi vang lên, giống như từng đạo búa tạ đánh ở trong lòng mọi người.
Trên mặt Hạ Lâm Ngọc tràn đầy vẻ vui mừng, cuộc đời này, tỷ tỷ có một đồng bạn chân thành làm bạn với nàng như vậy, cũng đã đủ.
"Thì ra, ngươi mới là chủ nhân chân chính của Thượng Cổ Thần Tháp." Lục Trầm thống khổ nhắm đôi mắt lại, phía trên khuôn mặt anh tuấn kia tràn đầy hối hận, không có chút áy náy nào.
Y hối hận cũng không phải vì đã giết Cố Nhược Vân, mà là mất đi loại hậu thuẫn cường đại như Cố Nhược Vân này!
Nếu năm đó y cưới nàng, thì Thượng Cổ Thần Tháp trong tay Cố Nhược Vân chính là của y! Hơn nữa ở phía trên đại lục này cũng có một chỗ đứng cho Lục Trầm y! Nhưng mà, y lại dễ tin vào lời nói dối của những người Hạ gia này, lầm giết chết chủ nhân chân chính của Thượng Cổ Thần Tháp, ngược lại giúp một kẻ giả mạo!
Nghĩ vậy, trong lòng Lục Trầm chính là vô cùng đau.
"Vân Nhi," Y mở đôi mắt, con ngươi bi thống nhìn thẳng khuôn mặt thanh lãnh lạnh nhạt của nữ tử kia, hối hận đan xen nói: "Năm đó, ta cũng bị lừa gạt mới trở nên như thế, ta biết nàng hận ta, lqđ nhưng chỉ bởi vì yêu, nàng mới có hận! Ta hi vọng nàng có thể cho ta một cơ hội sủng ái nàng chăm sóc nàng, Lục Trầm ta có thể thề tại đây, tất sẽ không cô phụ nàng!"
Đúng vậy, ở trong mắt Lục Trầm, Cố Nhược Vân vẫn yêu y, nếu không vì sao phải thù hận y như thế?
Một chút tươi cười xuất hiện ở trên mặt Cố Nhược Vân, làm cho khuôn mặt vốn thanh lệ kia của nàng càng động lòng người, nhưng mà, đôi con ngươi màu đen kia lại chứa đựng châm biếm, tựa tiếu phi tiếu nhìn Lục
Trầm.
Nhưng mà, trông thấy ý cười trên mặt nữ tử, Lục Trầm cho rằng mình còn có cơ hội, trong lòng lập tức vui vẻ, ánh mắt ôn hòa như ánh mặt trời bao phủ Cố Nhược Vân.
"Vân Nhi, ta biết nàng khẳng định còn yêu ta, một khi đã như vậy, chúng ta đây chọn ngày tốt thành hôn đi."
Hạ Sơ Tuyết đứng ở bên cạnh Lục Trầm, nhìn sắc mặt vô sỉ của nam nhân kia trong lòng bất giác cười lạnh một tiếng, nam nhân này chính là thực tế như vậy, một khắc trước còn lời thề son sắt đối với mình, lại ở giây lát sau đã nịnh nọt một nữ nhân khác.
"Lục Trầm," Tươi cười trên mặt Cố Nhược Vân càng sâu, dương mắt ngóng nhìn nam nhân đứng ở trước mặt mình: "Ta quả thật hận ngươi, ta hận không thể thiên đao vạn quả (róc xương lóc thịt) ngươi, hơn nữa băm thành vạn mảnh cho chó ăn! Đương nhiên, loại hận này không quan hệ với ****, mà là xuất phát từ chuyện ngươi làm đối với Ngọc nhi! Ta vĩnh viễn không cách nào dễ dàng tha thứ bất luận kẻ nào thương hại người thân của ta! Cho nên, ta nằm mơ cũng muốn về tới tìm các ngươi báo thù."
Sắc mặt Lục Trầm trắng nhợt, bước chân lui về sau mấy bước, y lắc lắc đầu, có chút không dám tin nhìn Cố Nhược Vân.
"Không, ta không tin, nàng nhất định là yêu ta! Vân Nhi, ta đã đáp ứng nàng, về sau ta sẽ đối xử tốt với nàng, nàng còn muốn như thế nào? Hơn nữa ta cũng có thể thề, từ đây về sau, trừ nàng ra bất kỳ nữ nhân nào ta cũng không chạm vào một chút!" Nói tới đây, Lục Trầm hạ giọng điệu, dùng âm thanh ôn hòa kia nói: "Ta biết ta không bằng nam tử tóc bạc bên cạnh nàng kia, nhưng nàng có nghĩ tới không, hắn cường đại vĩ đại như vậy, ngày sau tất nhiên bị không ít nữ nhân khác mê hoặc, lấy sự cao ngạo của nàng, nàng dễ dàng tha thứ tam thê tứ thiếp sao? Chỉ có Lục Trầm ta mới có thể toàn tâm toàn ý đối đãi với nàng, Vân Nhi, nàng cùng với hắn, nhất định sẽ hối hận!"