Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi

Chương 139


trước sau

Giằng co mấy tháng, những tia sáng xoay chuyển thành một cái lốc xoáy vẫn không có chút biến hoá nào, khi Nạp Lan Ngôn Kỳ cùng Bách Lý Thần Hi tới gần, tốc độ xoay của nó càng tăng, những tia sáng ở giữa đột nhiên bay thẳng lên trời, tạo thành một cây cột sáng chói mắt, kim quang lóng lánh,…

Tất cả mọi người đều sững sờ trước cảnh tượng trước mắt, người từng thấy Nạp Lan Ngôn Kỳ điên cuồng từng nói, lần trước cũng không phải hiện tượng này, bây giờ, chùm tia sáng xoay chuyển thành cái lốc xoáy này vậy mà lại biến thành một cây cột sáng chói mắt. Tất cả mọi người không khỏi phỏng đoán, đây có nghĩa là thần sẽ được khai sáng?

Vào giờ này khắc này, không một ai nghi ngờ liệu Bách Lý Thần Hi có phải là người có thể hoá giải lốc xoáy này hay không?

Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng thất thần một lát, hắn vốn là muốn đưa Bách Lý Thần Hi tới đây chỉ để xem mà thôi, lại không nghĩ tới, Thần Hi không chỉ không bị tia sáng bài xích, ngược lại còn gây ra hiện tượng thế này, trong lòng không khỏi nghĩ: chẳng lẽ Thần Hi thật sự là người có thể hoá giải chùm tia sáng?

Tầm mắt của đám người Nạp Lan Ngôn Triệt, Nam Cung Chi Khiêm, Nam Cung Điệp Y, Băng Minh, Băng Linh đều đổ dồn về Bách Lý Thần Hi cùng Nạp Lan Ngôn Kỳ, lúc này, trong lòng mọi người đều có những suy nghĩ riêng của mình.

Nạp Lan Phương Triệt nhìn xa xăm, khiến người ta không biết được lúc này hắn đang suy nghĩ cái gì,

Nam Cung Chi Khiêm yên lặng đứng nhìn, cuối cùng hắn cũng chỉ có thể đứng ở xa xa để nhìn nàng, người duy nhất có thể sóng vai với nàng, chỉ có Nạp Lan Ngôn Kỳ mà thôi.

Trong mắt Nam Cung Điệp Y hiện lên một tia sáng, chẳng lẽ nàng thật sự là người đó? Là người mà bạch hổ thần thú vẫn luôn chờ đợi?

Băng Minh trông rất bình tĩnh, nhưng từ sự tập trung nín thở nhìn cảnh tượng trước mặt, không khó nhìn ra, hắn đã chuẩn bị tốt, khi lốc xoáy được hoá giải, hắn sẽ xông lên.

Ánh mắt Băng Linh phức tạp, trong lòng nhen nhóm một niềm khao khát, nhưng cụ thể là cái gì, nàng lại nói không ra.

Từ khi ra khỏi khách điếm, Ngự Thanh vẫn luôn ở trong ngực của Bách Lý Thần Hi, lúc này, cũng thế.

Mắt thấy chùm tia sáng đã tạo thành một cây cột sáng chọc trời, giọng nói của Ngự Thanh đích thanh âm vang lên trong đầu Bách Lý Thần Hi: "Thần Hi, đây là thần giấu, mà ngươi, là người duy nhất có thể mở nó ra.”

"Đây là nguyên nhân vì sao ngươi không hề quan tâm khi ta đến Hoán Thành?" Ngự Thanh vừa mới nói xong, Bách Lý Thần Hi đột nhiên nghĩ ra nguyên nhân.

Lúc trước, là Ngự Thanh kêu nàng đi đến Hoán Thành, nhưng mới đi được nửa đường lại đến Vô Vọng Sơn, luyện hóa hỏa linh châu, Ngự Thanh lại ngăn cản, cũng bởi vì sợ rằng nàng luyện hóa hỏa linh châu không được, cho tới nay, nàng cũng không hiểu vì sao Ngự Thanh lại không đến Hoán Thành, mà bây giờ, cuối cùng nàng cũng hiểu được rồi.

Thì ra nàng là người duy nhất có thể hoá giải chùm tia sáng, nếu nàng không xuất hiện, chùm tia sáng này vẫn sẽ tiếp tục quấy phá như vậy.

Nâng mắt nhìn cột sáng chọc trời kia, trong lòng Bách Lý Thần Hi dâng lên một loại cảm giác không nói nên lời.

"Đùng vậy, bởi vì chỉ có ngươi mới có thể hoá giải chùm tia sáng này, cho nên, ta không ngăn cản ngươi đi Vô Vọng Sơn." Ngự Thanh cũng không phủ nhận, thành thật trả lời.

"Như vậy, chắc ngươi nên hoá giải thế nào chứ?" Bách Lý Thần Hi hỏi Ngự Thanh.

Ngự Thanh nói: "Dùng máu của ngươi.”

Bách Lý Thần Hi không chút nghi ngờ gì, dù sao, máu của nàng cũng đã làm được rất nhiều chuyện.

Đương nhiên, Bách Lý Thần Hi cũng không phải kiểu người bốc đồng, nàng thu hồi ánh mắt vẫn luôn nhìn chùm tia sáng, rồi nhìn về phía Nạp Lan Ngôn Kỳ, nói: "Ngôn Kỳ, ngươi ở chỗ này chờ ta, ta cùng Ngự Thanh đi qua nhìn xem, được không?”

"Được!" Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng không phản đối, cũng không rời đi, đứng ở một nơi không xa chờ Bách Lý Thần Hi.

Bách Lý Thần Hi ôm Ngự Thanh phi thân tới cột sáng chọc trời kia, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng đứng trước cột sáng mà không hề hấn gì, phảng phất như tiên nữ bị lạc xuống trần gian, đẹp như một giấc mơ.

Bách Lý Thần Hi nâng tay, nhẹ nhàng chạm đến cột sáng, nhất thời, cột sáng phát ra quang mang càng chói mắt, bao trùm lên cơ thể nàng, từ xa nhìn lại, ánh sáng kia như toả ra từ trên người nàng.

"Ngự Thanh, ngươi có biết bên trong có cái gì không?" Bách Lý Thần Hi thu tay, bình tĩnh hỏi Ngự Thanh.

"Không biết." Ngự Thanh thành thật trả lời, năm đó, thần giấu này được Phượng Hoàng đại nhân tự tay cất giấu, không nói hắn, ngay cả Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ cũng không biết, hiện tại, Phượng Hoàng đại nhân còn chưa tỉnh, sao hắn biết được cái này là cái gì?

"Nếu như thế, chúng ta cũng chỉ có thể vào đi xem sao." Nói xong, Bách Lý Thần Hi muốn mở ra thần giấu, Ngự Thanh đúng lúc ngăn lại: "Chậm đã.”

Bách Lý Thần Hi hơi nhíu mày, Ngự Thanh nói: "Ngươi có thể thử dùng tinh thần lực cường đại của ngươi mà nhìn thử, có lẽ, có thể nhìn ra cái gì đó cũng không chừng.”

Bách Lý Thần Hi nghe theo, nâng tay, lại đặt tay lên cột sáng, chậm rãi nhắm lại, phóng thích toàn bộ tinh thần lực, dụng tâm mà quan sát.

Tất cả mọi người nghĩ rằng Bách Lý Thần Hi đang mở ra thần giấu, bắt đầu rục rịch đứng lên, trong mắt mỗi người cơ hồ đều mang theo cuồng nhiệt, háo hức muốn biết bên trong cột sáng rốt cuộc có cái gì.

Nạp Lan Ngôn mong mỏi nhìn bóng dáng của Bách Lý Thần Hi, mặc dù không rõ nàng đang làm cái gì, nhưng có thể khẳng định, không phải đang mở ra thần giấu.

Một lát sau, Bách Lý Thần Hi chậm rãi mở mắt ra, con ngươi màu tím trong véo, lóe chí tia sáng quyết tâm.

"Nhìn thấy cái gì?" Ngự Thanh nhịn không được hỏi, dựa vào ánh mắt của Bách Lý Thần Hi, hắn có thể khẳng định, nàng đã nhìn thấy được vật bên trong cột sáng.

"Tử thủy tinh." Bách Lý Thần Hi hưng phấn.

Cho dù chỉ là liếc mắt một cái, nàng cũng có thể nhận ra Tử thủy tinh này là thượng phẩm, mỗi một viên đều vô giá, nàng nghĩ, cho dù nàng có thể luyện ra đan dược cao cấp lại cho thêm Cỏ Thất Sắc, cũng không đáng giá bằng một viên Tử thủy tinh.

"Ngươi không phải nhìn thấy Tử thủy tinh, mà là nhìn thấy vàng kim." Ngự Thanh trực tiếp đưa ra kết luận.

"Vàng kim đáng giá bằng Tử thủy tinh sao?" Bách Lý Thần Hi thẳng thắn nói, mặt không đỏ, tim không đập.

Ngự Thanh "...”

Ngươi thật sự thiếu tiền đến vậy sao? Thật sao? Thật sao?

"Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, nếu
không ta sẽ hiểu lầm thành ngươi yêu ta đó." Bách Lý Thần Hi gõ nhẹ đầu Ngự Thanh, nói cứ như rất chững chạc đàng hoàng.

Ngự Thanh tiếp tục im lặng, nhưng trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác không nói rõ được, lúc nhìn Bách Lý Thần Hi lại thấy không dám nhìn thẳng.

Chắc chắn là điên rồi!

Ngự Thanh buồn bực lắc đầu, Bách Lý Thần Hi đè đầu Ngự Thanh lại, nói "Không cần phủ nhận rõ ràng thế làm gì, ta chỉ nói đùa thôi mà.”

Ngự Thanh "...”

Bách Lý Thần Hi trong lúc mọi người không hiểu, trước ánh những ánh mắt không phục, ôm Ngự Thanh phi thân đến trước mặt Nạp Lan Ngôn Kỳ.

Nạp Lan Ngôn Kỳ mở miệng trước: "Thấy gì sao?" Trong mắt toàn là sự yêu chiều, ngoại trừ một mình Bách Lý Thần Hi, cũng không chứa chấp nổi người khác.

"Tử thủy tinh." Bách Lý Thần Hi nói sự thật.

"Ồ?" Nạp Lan Ngôn Kỳ không kìm được sự tò mò: "Nàng thực sự đã nhìn thấy đồ vật bên trong thần tàng rồi sao?”

"Chàng đang nghi ngờ năng lực của ta à?" Bách Lý Thần Hi có hơi không vui.

"Sao vậy?" Nạp Lan Ngôn Kỳ dịu dàng vuốt tóc Bách Lý Thần Hi, vẻ mặt thành thật nói: "Chỉ cần là nàng nói, Nạp Lan Ngôn Kỳ sẽ tin!”

Chỉ cần là nàng nói, Nạp Lan Ngôn Kỳ sẽ tin! Đây là sự tin tưởng như thế nào? Là tình cảm ra sao?

Bách Lý Thần Hi chợt thấy cảm động đến mức có hơi hoài niệm mà khóc, sống đã hai đời, có thể gặp được một người tên Nạp Lan Ngôn Kỳ đối xử thật lòng với nàng, cùng nàng vượt qua khó khăn, tin tưởng nàng vô điều kiện, nàng sao mà may mắn đến thế?

Xưa nay Bách Lý Thần Hi vốn không khóc, giờ đây những giọt nước mắt thực sự đã chảy xuống, từng giọt sáng long lanh, nóng rực, mặc dù là vui đến phát khóc, nhưng vẫn khiến cho trái tim Nạp Lan Ngôn Kỳ cảm thấy ấm áp.

"Đồ ngốc!" Nạp Lan Ngôn Kỳ kéo Bách Lý Thần Hi vào ngực, dịu dàng lau đi những giọt nước nơi khóe mắt của nàng.

"Vì sao lại đối xử với ta tốt như vậy?" Bách Lý Thần Hi ngước hai mắt đẫm lệ, hỏi Nạp Lan Ngôn Kỳ.

"Bởi vì nàng là Bách Lý Thần Hi, ta là Nạp Lan Ngôn Kỳ." Ánh mắt Nạp Lan Ngôn Kỳ sáng rực, tỏa sáng rạng rỡ, không có người có thể nghi ngờ được lời hắn nói.

Bởi vì nàng là Bách Lý Thần Hi, ta là Nạp Lan Ngôn Kỳ, mà lòng của Nạp Lan Ngôn Kỳ chỉ có thể chứa đựng một người đó là Bách Lý Thần Hi, ngoại trừ nàng, ta còn có thể muốn ai? Nếu như ngay cả sự tin tưởng căn bản nhất cũng chẳng thể cho nàng, ta có tư cách gì nói với nàng lời yêu?

Bách Lý Thần Hi ôm Nạp Lan Ngôn Kỳ thật chặt, cảm động đến tột cùng, trốn ở trong ngực Nạp Lan Ngôn Kỳ, khóc như một đứa trẻ bị lạc đường, thoải mái giải tỏa tâm trạng nàng, làm cho người ta vô cùng thương xót.

Nạp Lan Ngôn Kỳ và Bách Lý Thần Hi cứ ôm nhau như vậy ở nơi cách cột ánh sáng không xa, vì vậy cho nên đáng chú ý hơn bình thường, dẫn tới sự ước ao ghen tị của những người ở đây, ngươi nói các ngươi khoe ân ái, cũng không nên ở nơi này, ngay cái lúc này chứ?

Bách Lý Thần Hi đang giải tỏa tâm trạng, Nạp Lan Ngôn Kỳ yên lặng an ủi, bọn hắn đắm chìm trong thế giới của nhau, quan tâm ai đi chết làm gì?

Mãi đến khi có người chịu không được, phóng tới cột sáng thông thiên, sau đó hóa thành tro tàn trong tiếng hét kinh hãi của mọi người, Bách Lý Thần Hi mới điều chỉnh được cảm xúc của mình.

"Trong lòng dễ chịu rồi sao?" Nạp Lan Ngôn Kỳ trìu mến hỏi Bách Lý Thần Hi, hoàn toàn không để ý tới người vừa biến mất bên cạnh hắn.

"Ừm!" Bách Lý Thần Hi nhẹ nhàng gật đầu, nói "Chúng ta đi qua đi.”

Vừa dứt lời, Bách Lý Thần Hi lập tức đi đầu tới cột sáng, ở góc độ không ai thấy rõ, nàng nhanh chóng nhỏ ra một giọt máu, bắn vào cột sáng thông thiên.

Cột sáng được giọt máu hòa vào, đột nhiên rung chuyển, ánh sáng vàng không ngừng lắc lư, được một lát, rồi ngừng lại.

Lúc này, tất cả mọi người tinh ý phát hiện, hình dáng bên ngoài của cột sáng đã thay đổi, vốn là màu vàng, hơi tối, thoáng thấy màu hồng cực kì nhạt.

Rất nhanh sau đó, cột sáng lại biến thành vòng xoáy chùm sáng, nhưng mà, tốc độ xoay tròn chậm hơn rõ ràng, theo tốc độ giảm bớt kia, ánh sáng trong vòng xoáy từ từ tách ra hai hướng, hình thành một cái miệng nhỏ, dần dần to ra.

"Vòng xoáy chùm sáng mở rồi, thần tàng đã mở, thời cơ đến rồi...”

Cũng không biết là ai hét lên một câu như vậy, dù cho là đứng trên cổng thành, hay là đứng tại dưới cổng thành, người nhìn nhìn thấy vòng sáng như vậy đều ngo ngoe muốn hành động, toàn bộ ùa ra mà đi.

Đợi đến lúc vòng xoáy chùm sáng mở rộng để có thể chứa được người, lúc đó bọn họ mới theo Bách Lý Thần Hi và Nạp Lan Ngôn Kỳ tiến vào, cũng không chỉ mấy người.

Sau khi bọn họ vào, còn thêm không ít người bước đến.

Đương nhiên, thời gian vòng xoáy chùm sáng mở ra rất ngắn, gần như là đóng lại ngay sau khi Bách Lý Thần Hi và Nạp Lan Ngôn Kỳ đi vào, những người đi vào, tu vi đều không thấp.

Vòng xoáy chùm sáng đóng lại, trong không gian không lấy một màu đen, mà ngược lại ánh sáng cực kỳ chói.

Không cần nghi ngờ gì nữa, không gian chiếu sáng, chính là tử thủy tinh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện