Ngày kế tiếp, trời chưa sáng đã có người lục đục tỉnh lại.
Sàn nhà quá cứng, ba lô dùng để gối sau đầu quá cao, An Nghỉ ngủ đến eo lưng đau nhức, mơ hồ nghe thấy Phế Thổ đang nói chuyện với người bên cạnh.
“Tôi vừa từ khu chợ La thành ra, chuyện làm ăn dạo này vẫn thế, hai người có thể đi thử vận may một chút.”
Thanh âm trầm thấp của Phế Thổ vang lên: “Ừ, kiếm chút lộ phí thôi.”
An Nghỉ mơ mơ màng màng ngồi dậy, thấy người đang nói chuyện với hắn đúng là người trẻ tuổi hôm qua.
Những người còn lại đều đã tỉnh, nhanh nhẹn kiểm tra trang bị thu xếp đồ vật, chỉ có An Nghỉ ngây người ngồi một chỗ, một bộ dáng hoàn toàn mờ mịt.
Người trẻ tuổi vừa uống nước vừa ăn lương khô, hất hất cằm nói: “Nè, người này cũng đến khu chợ La thành.”
Một người đàn ông cách đó không xa nghe vậy ngẩng đầu lên, mặt không cảm xúc nhấc tay với bọn họ coi như chào hỏi.
Phế Thổ cũng hơi gật đầu, An Nghỉ vẫy vẫy tay, nói: “Xin chào ~”
Người đàn ông kia hơi sửng sốt, người trẻ tuổi thì bật cười nói: “Bạn nhỏ này là sao vậy, cậu tìm ở đâu ra thế?”
Phế Thổ bày ra vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng.
An Nghỉ nhìn bề ngoài của người nọ, cùng lắm là lớn hơn cậu vài tuổi —— da hơi ngăm, tóc màu bạch kim, lúc cười rộ lên hai bên má có lúm đồng tiền, khuôn mặt nhìn rất trẻ con, nhưng thân hình lại cao lớn.
Phế Thổ ở trạm tị nạn cường tráng như hạc trong bầy gà, vậy mà xen lẫn giữa đám người ở nơi này lại không quá nổi bật.
Chỉ có An Nghỉ, tóc dài, hai mắt to tròn lộ ra vẻ ngây thơ vô tội, làn da trắng đến phát sáng, tứ chi tinh tế, rõ ràng chẳng hề ăn nhập với hoàn cảnh xung quanh.
An Nghỉ hứng thú hỏi cậu ta: “Anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Người trẻ tuổi nói: “27, cậu thì sao?”
“A…” An Nghỉ không hé răng, nghĩ thầm huhu khuôn mặt kia đúng là lừa đảo mà.
Người trẻ tuổi lại chuyển qua Phế Thổ kiến nghị: “Không thì mấy người kết nhóm đi, gần đây bên ngoài có loài biến dị cao cấp đang hoạt động, bão lại sắp tới.”
Phế Thổ lắc đầu, dùng ngón tay chọc chọc An Nghỉ, chọc đến mức cậu hơi lảo đảo: “Mang theo một cái đuôi nhỏ, không muốn gây tai họa cho người khác.”
Lúc này trong trạm có người đứng lên, đi qua tháo chặn cửa thông xuống hầm ngầm —— một đêm trôi qua không có động tĩnh gì, hẳn là không có ai bị thương biến dị.
Không lâu sau, phía dưới lục tục có người bò lên, sắc mặt tiều tụy nhưng bước chân vững vàng, trong không gian tràn ngập mùi thuốc đặc trị vết thương nhiễm phóng xạ.
Bị hương vị này kích thích, An Nghỉ rốt cuộc cũng tỉnh hẳn, vẻ mặt rối rắm đón lấy đồ ăn Phế Thổ đưa cho, hỏi: “Cái… Cái chỗ chợ gì đó, có súp dinh dưỡng không ạ?”
Người trẻ tuổi bên cạnh cười trộm.
Phế Thổ nghe đến thứ vô vị ngày nào cũng phải ăn ở trạm tị nạn mà đau đầu, dính dính nhão nhão, lại chẳng đủ no, dùng ánh mắt cảnh cáo An Nghỉ bớt nói nhảm ăn cho mau.
Không lâu sau, tất cả mọi người đều đã lục tục ra cửa, chỉ có An Nghỉ chậm chạp nhất, Phế Thổ nhanh nhẹn thu dọn hết thảy đồ đạc, đeo ba lô lên.
An Nghỉ tò mò hỏi: “Khu chợ La thành có xa lắm không ạ?”
Phế Thổ cứng rắn nói: “Xa, phải đi cả ngày, đi chậm thì trời tối cũng không đến nơi.” Nói xong liền đeo mặt nạ lên làm bộ muốn mở cửa.
An Nghỉ sợ lại nuốt phải một miệng toàn cát, cũng nhanh chóng đeo mặt nạ.
Bên ngoài vẫn là gió cát ngập trời, nhưng “bão lốc” trong lời mọi người nói hẳn là còn chưa tới.
Thi thể quái vật rơi đầy đất từ đêm qua đã bị cát vàng vùi lấp, thỉnh thoảng mới lộ ra vài đoạn tứ chi rơi rụng.
An Nghỉ quay đầu nhìn lại, trạm dừng chân này dù vào ban ngày cũng không có gì nổi bật, không biết mọi người làm cách nào mà tìm được nó.
Cậu và Phế Thổ vẫn dùng một sợi dây thừng cột lại với nhau, những người khác phân biệt tỏa đi các phương hướng, chỉ trong chốc lát đã biến mất.
Từ khi rời khỏi trạm tị nạn, không có một ngày nào An Nghỉ không cảm thấy cơ bắp toàn thân đau nhức, đến mức hiện tại dường như cũng có chút quen rồi.
Cậu máy móc nhấc chân, nhanh chóng tiến vào trạng thái suy nghĩ linh tinh, mặc sức tưởng tượng “Khu chợ La thành” là nơi như thế nào.
Thật ra La thành cậu có biết, trước khi chiến tranh hạt nhân nổ ra, đó là một thành phố lớn với hơn mười triệu dân, nhà cao tầng san sát, xe cộ đông đúc, nhưng hiện tại đã trở thành địa bàn của người nhiễm phóng xạ.
Trong giai đoạn đầu gien người gặp biến dị, những thành phố có mật độ dân cư cao và thú nuôi gặp nạn trước tiên.
Chỉ qua một thời gian ngắn ngủi, loại thành thị siêu cấp kiểu này đã không còn dư lại người nào không nhiễm phóng xạ.
Lúc trước Phế Thổ nói thật ra khu chợ kia cách La thành một khoảng, nhưng bởi vì xung quanh có một nơi nổi danh như thế, mọi người cứ thuận mồm mà gọi theo.
Đến chợ có thể dựa vào may mắn đổi lấy chút đồ vật, dùng vật đổi vật, dùng tiền đổi vật, cũng có thể dùng sức lao động đổi.
An Nghỉ bỗng nhiên nghĩ —— tiền? Tiền là cái gì.
Cậu muốn ngẩng đầu hỏi Phế Thổ, nhưng cách một lớp mặt nạ và cuồng phong gào thét, cậu lớn tiếng hô nửa ngày Phế Thổ cũng nghe không rõ, chỉ đành xua tay bỏ qua.
Trên đường hai người nghỉ ngơi ba lần, rốt cuộc ngay trước khi An Nghỉ hoàn toàn sụp đổ cũng tới được lân cận khu chợ La thành —— ít nhất theo như địa chỉ là vậy.
An Nghỉ phóng mắt nhìn quanh, nơi này đến một bóng người cũng không có, chỉ có mấy cây cột sắt và bệ đá cắm trên mặt đất, giống như vừa có một doanh trại dựng lều tại đây sau đó lại bỏ chạy vậy.
An Nghỉ trợn trắng mắt, vẻ mặt chết lặng.
Phế Thổ nói: “Ồ, có vẻ đổi địa điểm rồi.”
An Nghỉ hoàn toàn sụp đổ.
Cậu hít một hơi thật sâu, đang định trình diễn màn một khóc hai nháo, lại bị Phế Thổ đột ngột lùi về phía sau dọa sợ.
Phế Thổ ngay cả thời gian giải thích cũng không có, móc ra súng năng lượng lập tức bóp cò.
Từng chùm đạn laser phóng ra, bắn xuyên một cái thùng rác màu bạc đang phóng đi với vận tốc chóng mặt, vậy mà tốc độ của nó cũng chẳng mảy may giảm xuống.
Một tay Phế Thổ đẩy An Nghỉ ý bảo cậu mau trốn, nhanh chóng cắt đứt dây thừng.
An Nghỉ hoàn toàn dại ra, dùng toàn bộ bản năng sinh tồn một đường chạy như điên, kéo giãn khoảng cách với Phế Thổ.
Cái thùng rác màu bạc tức khắc bay đến trước mặt Phế Thổ, bỗng nhiên, trên đỉnh đầu nó nhô