Lữ đoàn Yahwili cũng coi như một tổ chức tiếng tăm lừng lẫy, vì thế Phế Thổ thơm lây được chọn, đi theo hai người thuê hắn —— Dan và Wall ra cổng, chờ thành viên còn lại.
Hai người nọ nói với hắn, thật ra ban đầu đoàn của họ có năm người hộ tống, nhưng xuất phát không thuận lợi, một tên tân binh chết yểu, sắp đến khu chợ La thành lại bị lính trinh sát tàn dư của thời đại cũ xử thêm một mạng.
Tuy lúc này họ đã cách đích đến rất gần, nhưng gió bão sắp nổi lên, La thành địa bàn của người biến dị lại ở ngay bên cạnh, cuối cùng vẫn quyết định chiêu mộ thêm đội viên tạm thời, đảm bảo an toàn đi hết đoạn đường ngắn còn lại.
Phế Thổ vẫn còn băn khoăn chuyện vừa nãy với An Nghỉ, không chú ý lắm, câu được câu chăng hàn huyên với bọn họ hơn mười phút, vẫn chưa thấy người kia tới, sắc mặt ba người nhất thời đen lại.
Ngay khi Dan sắp mất hết kiên nhẫn, thành viên thứ tư cuối cùng cũng mang theo “Hàng hóa” khoan thai đến muộn —— không ngờ chính là thanh niên tóc vàng vừa nãy mới rao bán vật nuôi điện tử trong chợ.
“Thằng tóc vàng chết giẫm! Mày đi đón người kiểu gì mà lâu thế hả!” Dan phi thân qua tung một cước, tóc vàng tránh không kịp lãnh trọn một cú vào mông, văng xa cả mét.
Phế Thổ nhìn người phụ nữ bị bọc kín mít từ đầu đến chân, thân hình so ra còn rắn chắc hơn An Nghỉ một chút.
Cô dường như đã quá quen thuộc với tình cảnh này, chỉ cúi đầu kiểm tra lại hành trang của mình, sau đó khẽ gật đầu với Phế Thổ coi như chào hỏi.
Tóc vàng bò dậy, nhìn thấy Phế Thổ, “A” một tiếng.
Cổng sắt che kín gai nhọn và dây điện chậm rãi mở ra, tiểu đội năm người lập tức xuất phát.
Đi chưa được nửa giờ, ngoảnh đầu nhìn lại đã thấy khu chợ La thành biến mất khỏi tầm mắt.
Cả năm người đều quen với việc du hành trên Phế Thổ, dọc đường đi không ai nói gì, bước chân rất nhanh, khác hẳn với tốc độ khi phải kéo theo một con rùa như An Nghỉ.
Cả quá trình diễn ra thuận lợi, ngoài mấy con bò cạp sa mạc biến dị, ngay cả bão cát cũng không thấy xuất hiện.
Bốn tiếng sau, tiểu đội của họ đến được trạm dừng chân đầu tiên, Dan phân phát chút thức ăn và nước uống cho mọi người.
Người phụ nữ được hộ tống cuối cùng cũng tháo mặt nạ bảo hộ lần đầu tiên kể từ lúc gặp mặt —— đó là một cô gái có ngũ quan sắc sảo, tóc đen mắt nâu, đặc trưng của phụ nữ Hebrew.
Đôi mắt cô rất to, lấp lánh xinh đẹp, lông mày và lông mi đều đậm nét, cử chỉ ăn uống vừa tao nhã vừa lịch sự.
Nhưng vẻ mệt mỏi do hành trình dài đằng đẵng vẫn không giấu được trên nét mặt, lại không nhìn ra vui buồn đối với tương lai phía trước.
Phế Thổ chỉ nhìn cô một cái rồi dời mắt đi, tóc vàng tùy tiện đánh giá hắn, nói: “Anh là người đầu tiên bình tĩnh như vậy.”
Phế Thổ: “Cái gì?”
“Những người khác lần đầu nhìn thấy cô ta đều không cử động nổi, phái nữ vốn quý hiếm, ngoại hình lại xinh đẹp như vậy.” Tóc vàng không rõ nguyên do mà than thở: “Đáng tiếc.”
Phế Thổ không hiểu: “Đáng tiếc cái gì?”
Dan giải thích: “Cô ta vốn là hầu gái ở Suhmati, tiếc là lại đắc tội với chủ nhân, bị mang ra trao đổi khoáng sản với trạm tị nạn.”
Người phụ nữ kia tựa hồ không để ý đối tượng đang được bàn luận chính là mình, thản nhiên tiếp tục ăn.
Phế Thổ nhớ tới mấy người chị gái của An Nghỉ ở trạm tị nạn, không có ai giống như cô gái này, thân thể còn sống, nhưng ánh mắt đã chết.
Phế Thổ bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, trong lòng chợt động.
Hắn đảo mắt liếc nhìn tóc vàng —— nếu đã biết chủ thuê gốc của nhiệm vụ, hắn cũng đoán sơ được thân phận của những người này —— giao dịch với chủ thành Suhmati, lính đánh thuê sống trong phi thuyền tuần hoàn, Kỵ Sĩ Bàn Tròn tân thời đại.
Trở thành bọn họ, chính là mục tiêu cuối cùng của Phế Thổ.
Hắn bỗng thấy có chút nực cười —— cho dù tới được Suhmati, chung quy cũng chẳng phải đã đặt chân vào Vườn Địa Đàng.
Nếu không tiếp tục bán mạng trên Phế Thổ, làm sao gánh nổi chi tiêu cuộc sống trên phi thuyền.
Khi đó… cũng có khác gì tình trạng hiện tại mà hắn đang cực lực trốn thoát đâu.
Tóc vàng hãy còn lải nhải trời nam đất bắc, Phế Thổ ngắt lời cậu ta: “Cậu thì sao? Hẳn cũng bị không ít người nhìn chằm chằm nhỉ, dù sao tóc vàng cũng rất hiếm thấy.”
Đến mức có thể trực tiếp lấy “tóc vàng” làm tên.
Tóc vàng không để ý mà nói: “Đúng vậy, gien ẩn tóc vàng và tóc đỏ đáng lẽ phải bị đào thải hết rồi, nhà tôi chỉ có mỗi tôi bị như vậy.” Cậu ta túm một lọn tóc để ngang lông mày xem xét: “Lúc anh trai tôi khoảng mười lăm tuổi thì tóc bắt đầu chuyển sang màu nâu, giống như anh vậy.”
Wall vẫn luôn không mở miệng bỗng nhiên lên tiếng: “Bớt tám nhảm đi, ăn nhanh chút, đi sớm về sớm, tao còn muốn về ngủ trên giường.”
Dan cũng phụ họa: “Lúc quay về… không biết có gặp phải con trinh sát lảng vảng ở phụ cận không.”
Phế Thổ đến mí mắt cũng chẳng buồn nâng, nhàn nhạt nói: “Nếu mấy người đang nói đến con 206, thì nó bị tôi xử rồi.”
Mọi người kinh dị nhìn hắn, Phế Thổ lấy từ trong túi ra một mảnh đạn của cái “thùng rác” bị hắn cho nổ tan xác hôm vừa rồi —— trên bề mặt có khắc số hiệu xuất xưởng, mọi người truyền nhau nhìn một lượt rồi trả lại.
Tóc vàng cười nói: “Hai đứa chúng mày tuyển người được đấy.”
Tiểu đội chuẩn bị xong lại tiếp tục xuất phát, lúc tới được trạm tị nạn mục tiêu thì mặt trời cũng đã ngả về tây.
Cái trạm này thật sự là thách thức khả năng tìm kiếm, tầng địa biểu trên cùng chỉ là một mỏm đá được tạc rỗng miễn cưỡng làm nơi đón tiếp.
Dan trao đổi “hàng hóa” với người phụ trách của trạm, Phế Thổ đứng bên cạnh quan sát —— người phụ nữ kia đến tận lúc vào trong cũng chưa từng tháo mặt nạ xuống, đứng im lặng tựa như một bức tượng đất.
Người của trạm tị nạn giao cho Dan vài bao khoáng vật.
Bốn người đến cả thời gian nuốt nước miếng cũng không có, lại lập tức quay trở về.
Tuy rất mệt, nhưng bốn người đàn ông đã quen bôn ba trên Phế Thổ hàng năm trời, cước bộ càng tăng nhanh, dọc đường đi hữu kinh vô hiểm, chỉ có một lần bắt gặp một nhóm người biến dị đi lang thang từ đằng xa.
Bọn họ không có hứng giao chiến, chịu đựng mà tránh đi, lại phải đi vòng một đoạn dài.
Khi về đến khu chợ La thành, phía bên trong đã sáng đèn, bốn người đứng ở cổng phân chia thù lao —— ba gã “Kỵ sĩ” mang theo khoáng vật về Suhmati, Phế Thổ nhận phần thù lao cho tám tiếng đồng hồ vất vả bên ngoài —— một bó ruột bút.
Tiền tệ do Nhà nước phát hành từ thời xa xưa đã sớm không còn tồn tại, vì thế một thứ từng phổ biến rộng khắp, hiện giờ cũng không dễ dàng sản xuất số lượng lớn nghiễm nhiên trở thành đơn vị tiền tệ mới —— ruột bút bi, nhẹ nhàng tiện lợi, lập tức được đưa vào sử dụng.
Phế Thổ lấy ra hơn phân nửa ruột bút đưa cho tóc vàng, nói: “Bán cho tôi con vật nuôi điện tử kia đi.”
Tóc vàng cười hì hì, lắc đầu: “Bằng này chỉ sợ không đủ, đây chính là đặc sản của Suhmati đó, chỉ có giới quý tộc thượng đẳng mới đủ tiền mua về cho bé gái chơi.”
Phế Thổ lạnh mặt: “Bớt nói nhảm, ngoài tôi ra, cả cái Phế Thổ này cũng không ai thèm bỏ ra từng này tiền để mua thứ vô dụng đó.”
Tóc vàng đã được thể nghiệm giá trị vũ lực của Phế Thổ, hai tay hai súng hạ gục một con rắn chuông khổng lồ trong nháy mắt, tròng mắt khẽ đảo, đồng ý nói: “Thôi được rồi, sau này anh đến Suhmati nói không chừng hai ta vẫn sẽ là đồng nghiệp, cái này bán rẻ cho anh vậy.”
Phế Thổ nheo mắt: “Sao cậu biết tôi muốn đến Suhmati?”
Tóc vàng như nghe chuyện cười mà nói: “Có gì khó đâu, tầm này còn lang thang bên ngoài làm thợ săn, không phải đều vì muốn đến Suhmati sao.
Bằng không, ai sẽ tình