Ngày thứ bảy gió lốc đột kích, cả thế giới đều chìm trong mơ hồ.
Gần đây ngay cả Số 2 cũng không ra ngoài được, một đám người biến dị cùng hai nhân loại vùi mình trong một căn phòng không lớn không nhỏ, giống như đang quay show thực tế kích thích.
Từng ngày trôi qua ai dường như cũng càng thêm sầu lo, đặc biệt là Phế Thổ, hắn nhíu mày, cẩn thận kiểm tra chỗ đồ ăn còn lại, lại xem xét khí áp kế, tựa như thứ đó có thể cho hắn biết tình hình thời tiết khốc liệt này đến khi nào sẽ dừng lại.
Chỉ có mình An Nghỉ vẫn không chút dao động, ngoan ngoãn hoàn thành bài tập rèn luyện thân thể, im lặng tìm các loại dụng cụ luyện ngắm bắn, nếu thật sự không đi được, sẽ ngồi bên cạnh Phế Thổ tùy thời tùy chỗ tìm cách đánh lén hắn, tuy lần nào cũng bị hắn một tay quật xuống đất.
Đến khi hết việc để làm, An Nghỉ sẽ ngồi tự chế đủ loại vũ khí, bàn làm việc biến thành bàn thủ công —— một ít vũ khí là dựa theo vóc người của Phế Thổ làm, một ít thì dựa theo vóc người của chính cậu.
Ngay hôm trước, nơi này đã xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ —— có một người biến dị đột nhiên suy biến.
Người đó chính là kẻ vào ngày đầu tiên họ tới, đã quát những kẻ khác không được dọa An Nghỉ, sau đó còn mời cậu chơi bóng bàn, số 53.
Lúc xảy ra suy biến, không một ai phát giác điều gì, hắn đang chán chết ngồi một chỗ dùng con dao nhỏ sửa móng tay, một giây thất thần, lưỡi dao sắc bén cắt qua ngón tay, nhất thời từng dòng máu trào ra, không cách nào ngăn nổi.
Trên mặt 53 hiện ra vẻ mờ mịt, theo bản năng bỏ ngón tay vào miệng nhấp một chút, không ngờ hút đến mức cả khoang miệng tràn đầy máu, hai hàm răng đều bị nhuốm đỏ.
Những kẻ khác ngửi được mùi tanh nhìn qua, bỗng dưng ý thức được chuyện gì, phút chốc tất cả đều trở nên trầm mặc, toàn bộ người biến dị trong phòng ngừng lại việc đang làm, nhìn chằm chằm vào vết thương nhỏ xíu đang xuất huyết tựa như bị cắt phải động mạch.
Nhưng không một kẻ nào bước ra, cũng không có ai lên tiếng.
An Nghỉ không kịp phản ứng, bị dọa đến giật nảy, tìm khắp xung quanh cũng không thấy băng cầm máu, chỉ đành vội vàng cởi áo sơ mi của mình ra quấn lên tay hắn.
53 dùng ánh mắt phức tạp ngẩng đầu nhìn An Nghỉ, đối diện với một đôi mắt trắng đen rõ ràng đang tràn ngập kinh hoảng.
Rất nhanh, vết máu xuyên thấu qua tầng tầng vải dệt lan ra ngoài, An Nghỉ cuống đến độ bật ra tiếng nức nở: “Anh nắm tay giơ lên cao một chút, cao hơn tim!”
29 đứng một bên thấp giọng nói: “Vô dụng.”
An Nghỉ quay phắt lại, nước mắt trào ra, rống lên: “Cái gì chứ! Chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà! Không phải mấy người rất lợi hại sao!”
Cậu giơ tay 53 lên, không lâu sau, từng dòng máu đỏ tươi sền sệt chảy xuống, bò qua cánh tay cường tráng của hắn, chạm đến khuỷu tay bắt đầu nhỏ giọt.
An Nghỉ theo bản năng vươn tay ra hứng, một giọt máu rơi trên lòng bàn tay cậu, sau đó là giọt thứ hai, giọt thứ ba.
Nước mắt An Nghỉ cũng từng giọt từng giọt rơi xuống.
53 vẫn luôn im lặng bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt bình tĩnh dị thường, giống như hôm này chỉ là một ngày bình thường như mọi ngày khác.
Hắn nói: “Tao ra ngoài, đỡ làm bẩn phòng.”
An Nghỉ còn chưa chịu buông tay, dùng vải dệt quấn chặt lấy ngón tay hắn, nhưng máu đã thấm ra cả một mảng lớn.
Phế Thổ đi qua gỡ tay cậu ra, ôm cậu về.
53 nắm chặt vải áo trong tay, giang tay, đơn giản cho mỗi người một cái ôm thật chặt, nói: “Tạm biệt.”
Hai chữ “tạm biệt” có lẽ đã từng nghe qua rất nhiều, nhưng khi người nói thực sự có ý nghĩ như vậy, hai chữ này bỗng nhiên mang theo hàm ý và sức nặng vô cùng lớn.[1]
[1] “Tạm biệt” tiếng Trung là “Tái kiến”, nghĩa trên mặt chữ là “Lần sau gặp”.
Ôm hết một vòng, Số 2 mới đi tới —— gã ôm 53 thật chặt, còn nặng nề vỗ vỗ lên lưng hắn, nói: “Hẹn gặp lại.”
Cuối cùng, 53 quay sang hỏi An Nghỉ: “Mượn áo một chút nhé, xin lỗi vì đã làm bẩn.”
An Nghỉ khóc đến nước mắt đầy mặt, khẩn cầu nói: “Đừng đi mà, nhất định vẫn còn cách khác…”
Phế Thổ ấn đầu cậu vào trong lồng ngực mình, dùng tay trái trịnh trọng bắt lấy tay 53, xem như lời từ biệt.
53 rời đi rất lâu, sau đó thật sự không hề trở lại.
Từ cửa sổ nhìn xuống, có thể mơ hồ thấy một vệt máu đỏ sậm kéo dài đến tận phương xa.
Nửa tiếng sau, vết máu đó cũng bị gió cát vùi lấp, không còn chút bóng dáng nào.
An Nghỉ khóc một lúc, sau đó im lặng vùi mình trong lòng Phế Thổ.
Phế Thổ gác cằm lên đỉnh đầu cậu, vừa ôm cậu vừa lẳng lặng mài dao găm —— Kỳ thật hắn biết không cần phải nói gì hết, có nói gì cũng đã vô dụng rồi —— Đây không phải lần đầu tiên An Nghỉ bất lực đối mặt với tử vong, cũng không phải lần đầu tiên mất đi.
Quả nhiên, rất nhanh An Nghỉ đã bình tĩnh lại, ngẩn người nhìn lưỡi dao tản ra ánh sáng sắc lạnh trước mắt, sau đó bò ra khỏi lồng ngực Phế Thổ, ủ rũ tiếp tục lọ mọ với đống đạn dược tự chế.
Một lát sau, cậu lại đứng dậy đi về phía đám người biến dị, dùng cả hai tay ôm lấy một khẩu đại bác hạng nặng đang để tựa vào tường, hùng hục kéo về bàn làm việc của mình.
An Nghỉ buộc tóc lên cao, loay hoay với khẩu đại bác hơn nửa tiếng đồng hồ, sau đó mới trả lại nó cho chủ.
“Tôi lắp thêm thiết bị giảm xóc, sức giật giảm một chút, khi sử dụng sẽ an toàn hơn.” An Nghỉ nói.
Người biến dị kia cao chừng 1m9, trông còn cường tráng hơn Số 2, hình xăm phủ kín từ cánh tay, kéo qua cổ cho đến đỉnh đầu trọc lóc.
Hắn hơi ngây người, nhận lấy vũ khí từ tay An Nghỉ, ngơ ngác gật đầu.
Dê con nhìn quanh một vòng đàn gấu chó, vươn tay, nghiêm túc nói: “Mấy khẩu súng không có chốt an toàn, cả các loại đao kiếm không chuôi nữa, giao hết ra đây cho tôi đi.”
An Nghỉ mất cả đêm để loại trừ hết mọi “tai họa ngầm”.
Kỳ thật tất cả đều hiểu hành động này không có ý nghĩa gì quá lớn, nhưng cũng không ai ngăn cản cậu, đều rất phối hợp giao vũ khí ra.
Khi trời bắt đầu hửng sáng, gió lốc đã tới tốc độ đỉnh điểm, cả tòa nhà dường như cũng lắc lư theo, An Nghỉ mới bò về bên cạnh Phế Thổ, móc vật nuôi điện tử ra chơi.
An Nghỉ vươn đầu ngón tay, buồn bã chọc chọc: “Dê con…”
Số 2 cách đó không xa nói nhại theo cậu: “Dê con…”
An Nghỉ: “…”
Thế rồi bọn họ bước sang ngày thứ bảy.
“Thứ bảy” luôn là bao hàm rất nhiều ý nghĩa.
Thượng Đế mất sáu ngày để sáng tạo ra thế giới, thứ bảy là ngày đầu tiên của thế giới tân sinh.
Thứ bảy cũng là ngày vạn vật nghỉ ngơi, còn được gọi là Ngày An Nghỉ.
Thế nhưng trên mảnh Phế Thổ này, vào ngày thứ bảy gió lốc tập kích, hết thảy dường như không còn mang ý nghĩa bắt đầu nữa, mà giống như đang dần tiến đến hồi kết.
Một đợt vòi rồng khổng lồ thình lình quét ngang mặt đất, tựa như xuyên qua bầu trời hướng xuống Địa ngục Tu La, xông thẳng về phía La thành.
Tất cả đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn khung cảnh như ngày tận thế.
Lúc này, toàn bộ sinh vật trong La thành đều rơi vào tình trạng