Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy âm thanh dây tóc bị thiêu đốt.
Rất lâu sau, Phế Thổ mới nói: “Sao có thể, khả năng tự chữa trị và quá trình trao đổi chất của người biến dị phải gấp mấy chục, không, mấy trăm lần so với tôi.
Cảm nhiễm hay phơi nhiễm phóng xạ còn chẳng có tác dụng với chúng, tôi thì khác.
Nếu để đầu trần đi phơi nắng một giờ, chắc da mặt tôi cũng chẳng còn.”
Ian: “Chuyện này anh cũng không rõ.
Dù sao cậu không phải kiểu biến dị thông thường, trước nay cũng chưa từng có tiền lệ về hậu đại của người nhiễm phóng xạ…” Anh nhìn vẻ mặt Phế Thổ, an ủi: “Dù sao cũng chỉ là suy đoán của anh thôi, đừng nghĩ nhiều.”
Hai người trầm mặc trong chốc lát, Phế Thổ thấp giọng nói: “Trước hết đừng để em ấy biết.”
An Nghỉ biết “em ấy” trong miệng Phế Thổ là chỉ bản thân cậu, nhưng đã chậm, cậu có muốn giả bộ không biết cũng không được, vì ánh mắt Ian đã lướt tới, vừa vặn chạm trúng cậu.
Phế Thổ còn muốn nói gì đó, cảm nhận được ánh mắt của Ian, cũng quay đầu lại theo.
Trong bóng tối, cả hai đối mặt, không chớp mắt, cũng không lên tiếng.
Phế Thổ cũng sẽ suy biến giống như người biến dị sao? An Nghỉ nghĩ.
Một ngày đó hắn cũng sẽ như vậy? Ngay cả cắt móng tay cũng có nguy cơ mất mạng, sau đó cậu chỉ có thể bất lực ngồi một bên nhìn hắn chảy máu không ngừng, chậm rãi biến thành một cái xác khô.
Hay là, hắn cũng sẽ giống như 53, ngay khi phát hiện sẽ im lặng rời đi, đến cả câu từ biệt cũng không có, tìm một chỗ vắng vẻ không bóng người qua lại, giữ lấy chút tôn nghiêm cuối cùng mà trút hơi tàn.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trong đầu An Nghỉ đã hiện ra vô số viễn cảnh.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn chẳng nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn Phế Thổ.
Phế Thổ biết cậu đã nghe thấy đoạn đối thoại vừa rồi, thầm nghĩ hỏng bét, khó khăn lắm mới dỗ được cậu nín khóc mà.
An Nghỉ há miệng thở dốc, hai người đều có chút căng thẳng nhìn cậu, không ngờ An Nghỉ lại mềm nhũn thốt lên: “Đói quá.”
Ian cười ra tiếng, đi bật đèn trần, sau đó mở tủ tìm thức ăn.
An Nghỉ bị ánh sáng kích thích hơi híp mắt lại, lúc thanh tỉnh lại phát hiện Phế Thổ vẫn đang đứng ở chỗ cũ nhìn mình.
An Nghỉ nói: “Anh đừng chống chân, sẽ sưng lên đấy.”
Phế Thổ có chút tự giễu mà cười cười —— nếu là người biến dị, cái vết xương gãy này đã sớm lành hẳn rồi.
Nhưng hắn vẫn nghe lời cẩn thận vịn mép bàn đi qua, ngồi xuống ở mép giường.
An Nghỉ phối hợp dịch vào bên trong một chút, chừa nửa cái giường cho hắn —— giường bệnh cho một người thật sự rất nhỏ, hai người liền dứt khoát đặt hai cái chân bị thương lên giường, đầu ngón chân tựa vào nhau, chân còn lại thì rũ xuống đất.
Phế Thổ vô cảm nhìn Ian chạy tới chạy lui chuẩn bị đồ ăn cho họ, không hề có chút tội lỗi khi làm phiền người khác.
An Nghỉ lặng lẽ ngửa đầu nhìn Phế Thổ —— đã mấy ngày hắn không cạo râu, nhưng đường cong khuôn hàm vẫn mạnh mẽ tuấn mỹ như vậy, mang theo nét gợi cảm của đàn ông trưởng thành.
An Nghỉ lẳng lặng nhét tay mình vào trong lòng bàn tay hắn, đầu ngón tay chen vào giữa những khe hở ngón tay, nắm chặt.
Mới đầu Phế Thổ không phản ứng, sau đó cũng co ngón tay lại, mạnh mẽ nắm ngược tay cậu, kéo lên siết vào trong lồng ngực mình.
–
Thứ thuốc thần kỳ của Ian hiệu quả cực nhanh, ngày tiếp theo tỉnh dậy An Nghỉ đã thấy đỡ hơn rất nhiều.
Cậu thử xoay cổ chân, lại kéo ống quần lên nhìn —— mắt cá chân sưng vù cơ bản đã khôi phục thành dáng vẻ vốn có, chỉ là vẫn còn đọng lại những vết máu bầm tím đen, nhìn qua có chút đáng sợ.
An Nghỉ nhìn quanh phòng —— Ian và Phế Thổ ở giường dã ngoại[1] bên cạnh đều không thấy, nhưng cửa hầm trên mặt đất đang mở, bên dưới mơ hồ có tiếng động.
[1] Giường dã ngoại, giường hành quân
An Nghỉ xuống đất thử đi hai bước, vẫn không dám dồn quá nhiều sức, nhảy lò cò đến cạnh cửa sập, dùng một chân và đầu gối bò xuống thang.
Cậu nhìn quanh bốn phía, bất ngờ phát hiện không gian tầng hầm còn lớn hơn, thử so sánh thì căn phòng bên trên giống như một phòng khám, nơi này mới là chỗ ở của Ian —— một nửa không gian bị các loại dược vật và nguyên liệu chiếm cứ, nửa kia bày các loại đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.
An Nghỉ vịn tường, lần theo tiếng nước đến trước phòng rửa mặt —— cửa phòng hơi hé, bên trong phả ra từng đợt hơi nước nhẹ nhàng ấm áp, An Nghỉ có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh Ian và Phế Thổ trò chuyện.
Cậu áp mặt vào tường nhìn qua khe hở.
Phế Thổ ngồi trên một chiếc ghế nhựa, toàn thân trần trụi, chân bị thương được cuốn một lớp nylon đặt qua bên cạnh.
Ian đứng phía sau hắn, cổ tay và ống quần đều kéo cao, lộ ra cánh tay và cẳng chân khỏe mạnh, trong tay cầm một cái gáo và một miếng bọt biển, đang giúp Phế Thổ tắm rửa.
Tóc Phế Thổ ướt đẫm, trên trán và lông mày đều có nước đọng.
Hắn nhắm mắt nghe Ian nói chuyện, thỉnh thoảng mở miệng đáp lại hai câu.
An Nghỉ nhìn một lúc đã thấy bức bối, nhưng vẫn không nhịn được mà ngồi xuống tiếp tục xem.
Trong lòng cậu mơ hồ dâng lên một suy nghĩ, mà ý nghĩ này khiến cậu chán nản vô cùng.
Ian và Phế Thổ nhìn không giống bạn bè bình thường, chẳng lẽ… họ từng có quá khứ đặc biệt với nhau sao?
Suy nghĩ này vừa nảy ra, An Nghỉ như được khai sáng[2], càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Hai người quen biết từ lâu, chưa nói đến bầu không khí đặc biệt giữa hai bên, Phế Thổ vốn chưa bao giờ chủ động gần gũi người khác, vậy mà là đối xử với Ian thân mật như vậy, hoàn toàn thả lỏng, còn cực kỳ tín nhiệm.
[2] Nguyên văn 醍醐灌顶 (thể hồ quán đỉnh): Đề hồ rưới lên đỉnh đầu.
Thành ngữ chỉ nghi thức xối nước lên đầu của Phật Giáo khai mở trí tuệ con người, trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt.
An Nghỉ không muốn nhìn nữa, dùng cả tay cả chân bò lại lên tầng trên, cảm thấy không thể ngây người ở nơi này nữa, cầm lấy khẩu trang và gậy chống khập khiễng ra khỏi cửa.
An Nghỉ lang thang không mục đích dạo quanh khu dân cư.
Đầu tiên là ngồi ở cửa nhà hàng xóm nhìn người ta phơi đồ —— màu xám tro, giống như da của loài động vật nào đó, nhưng nhăn nhúm.
An Nghỉ muốn lại gần xem, bị hàng xóm phất tay đuổi đi.
Cậu lại đi thêm vài bước, thấy một người đang sửa tấm pin năng lượng mặt trời trên nóc nhà, lại không cẩn thận gạt đổ thang.
An Nghỉ thấy cái thang đổ xuống trước mặt mình, vội vàng luống cuống tay chân ném gậy đi đỡ lấy.
Chủ nhà cũng hoảng sợ, vội nói xin lỗi và cảm ơn An Nghỉ.
An Nghỉ giúp anh ta đặt cây thang lại chỗ cũ, ngẩng đầu nhìn những đường dây phức tạp anh ta đang sắp xếp.
An Nghỉ đi loanh quanh, bỗng nghe thấy một giọng nói hết sức quen thuộc, thử đẩy cửa ra nhìn vào, quả nhiên thấy Kỳ Uy đang ngồi bên trong cười to.
Ngoài cậu ta trong phòng còn có hai thành viên khác của lữ đoàn, thấy An Nghỉ đến thì đều cười chào cậu.
An Nghỉ có chút được thương mà sợ —— dọc đường cả lữ đoàn đều kiệm lời đến đáng sợ.
Có thể là cuối cùng cũng tới được nơi an toàn, thần kinh mọi người đều thả lỏng.
Phòng của lữ đoàn chỉ có một cái giường chung cực lớn, Kỳ Uy tùy tiện vỗ vỗ xuống chỗ bên cạnh mình, hỏi: “Chân cẳng thế nào rồi?”
An Nghỉ đi vào ngồi xuống mép giường, nâng chân kéo ống quần lên.
Mọi người ngó qua: “Ồ, đỡ hơn nhiều.”
Kỳ Uy: “Không hổ là Ian Feng.”
Nghe thấy cái này tên, An Nghỉ không nhịn được mà buồn bực.
Kỳ Uy hỏi: “Còn Light thì sao?”
An Nghỉ xụ mặt: “Không biết, nghoẻo rồi.”
Mọi người: “Hả?”
An Nghỉ bĩu môi, trên mặt toàn vẻ không vui, miễn cưỡng hỏi: “Vị bác sĩ đó thật sự rất giỏi sao?”
Kỳ Uy theo phản xạ đáp: “Đúng vậy, siêu siêu giỏi, mà đây là lần đầu tôi thấy người thật đấy.” Thấy sắc mặt An Nghỉ không ổn lắm, cậu ta vội vàng sửa miệng: “Nhưng mà cậu đáng yêu hơn!”
An Nghỉ càng hậm hực —— cậu không muốn đáng yêu!
Đúng lúc đó cửa lại mở ra, một đám đàn ông cường tráng để trần nửa thân trên nối đuôi nhau đi vào, nhìn thấy An Nghỉ thì đều ngẩn người một chút.
Kỳ Uy giải thích: “Nhà tắm công cộng ở ngay bên cạnh, tôi vừa đi xong, cũng không tệ lắm, muốn thử không?”
An Nghỉ làm gì còn tâm trạng để ý nhà tắm cái gì —— trong phòng chen chúc toàn những thân hình cơ bắp cuồn cuộn lõa thể, hoóc-môn giống đực bùng nổ.
An Nghỉ há hốc mồm chảy nước miếng.
Người cuối cùng đi vào là vị thủ lĩnh trẻ tuổi ít nói ít cười kia.
Hắn ta vừa liếc mắt đã thấy An Nghỉ, có chút ngạc nhiên, nhưng lông mày cũng chỉ hơi hơi nhếch lên một mm.
Lại một cái mặt than khác… Một Phế Thổ khác, An Nghỉ nghĩ thầm.
Nghĩ như vậy, An Nghỉ lại cầm lòng không đặng bắt đầu so sánh hai người với nhau.
Tổng thể Phế Thổ có vẻ cao hơn, nhưng cả hai hình như đều cao lớn cường tráng, cơ ngực… cũng không biết của ai lớn hơn một chút.
Làn da thủ lĩnh ngăm hơn, là màu đồng cổ rất đẹp, no nê đầy đặn sáng bóng.
Đối phương lắc lắc cả đầu tóc ướt như một con chó lớn, nhặt một bộ quần áo sạch sẽ tròng lên người.
Lúc hắn ta giơ tay để lộ bắp thịt căng đầy rắn chắc, vòng eo dẻo dai khỏe mạnh.
Động tác của thủ lĩnh bỗng ngưng lại, cảm nhận được ánh mắt của An Nghỉ, hồ nghi nhìn qua.
An Nghỉ nhìn lén bị bắt quả tang, muốn làm như không có gì mà dời mắt đi.
Ánh mắt cậu vừa chếch sang bên cạnh, liền bị dọa sợ đến ngây người —— Phế Thổ không biết đã đứng ở cửa từ bao giờ, đang dùng vẻ mặt âm u nhìn cậu chằm chằm.
Trong đầu An Nghỉ có cả vạn con dê điên cuồng chạy qua, khô khốc hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Phế Thổ: “Câu này không phải nên hỏi em à?”
An Nghỉ chớp chớp mắt, bật ra một chữ: “A.”
Mắt thường cũng có thể thấy trên trán Phế Thổ nổi lên một hàng gân xanh.
An Nghỉ lại hỏi: “Bác sĩ đâu rồi?”
Phế Thổ: “Ian ra ngoài mở hàng rồi.
Tôi tìm mãi không thấy em.
Cơm cũng không thèm ăn, chỉ biết chạy lung tung.”
An Nghỉ ỉu xìu lò dò từ trên giường xuống, hai người khập khiễng trở về.
Quay lại nhà Ian, An Nghỉ cảm thấy còn không bằng ngồi chung với cả lữ đoàn trên cái giường kia —— Nơi này xa hoa, đầy đủ tiện nghi, cái gì cần có đều có, nhưng cậu không thích.
Mình thật sự quá hẹp hòi, An Nghỉ nghĩ, hai người đó đã quen nhau