Cánh tay An Nghỉ bị túm lấy kéo đi suốt cả quãng đường, nhìn từ đằng sau cũng có thể thấy ngọn lửa phẫn nộ đang cháy ngùn ngụt trên bả vai và đỉnh đầu Phế Thổ.
Đi được một lúc, xung quanh đã trở về với cảnh tượng huyên náo thường ngày ở chợ, bước chân Phế Thổ mới chậm lại, buông tay ra, tự mình đi trước.
An Nghỉ vừa chạy một bước đã thấy sau lưng đau xót, chỉ đành cắn răng đuổi theo, hỏi: “Sao anh tìm được em vậy?”
Sắc mặt Phế Thổ khó coi vô cùng: “Mua đồ xong thì ra quầy hàng, thấy cái này.”
Một chiếc bảng đen to bằng lòng bàn tay được nhét vào trong ngực An Nghỉ, phía trên là lời nhắn cậu để lại cho Ian.
An Nghỉ cầm bảng, bừng tỉnh: “Ồ!”
Phế Thổ nhẹ nhàng tát một cái sau ót cậu: “Ồ cái gì! Hôm qua đã nói với em thế nào!?”
An Nghỉ ấp úng, trực giác cho cậu biết không thể thoát khỏi lần dạy dỗ này, bỗng nhiên trong đầu chợt lóe lên, lập tức vươn tay che gáy lại, mếu máo nói: “Lúc nãy em bị va vào tường, đau lắm, anh còn đánh em…”
Phế Thổ dựng thẳng lông mày: “Khỏi cần giả vờ khóc với tôi!”
An Nghỉ ỉu xìu: “Hu…”
Phế Thổ trừng mắt nhìn cậu một hồi, bực bội hỏi: “Va thật à? Va mạnh không? Có thấy choáng đầu không? Buồn nôn không?”
An Nghỉ cúi đầu, ngập ngừng nói: “Vẫn… vẫn ổn ạ.”
Phế Thổ im lặng hồi lâu, sau đó thở dài: “Vén tóc lên.”
An Nghỉ không hiểu lắm mà ngước nhìn hắn, sau khi phản ứng lại mới dùng tay tóm gọn tóc, để lộ vùng cổ.
Phế Thổ vòng ra sau lưng cậu, đeo lại sợi dây treo ống máu lên cho cậu.
An Nghỉ giơ tay giữ tóc hồi lâu vẫn chưa thấy Phế Thổ nói xong rồi, nghi hoặc mà quay đầu lại xem thử.
Phế Thổ lại thu tay về, nói: “Thôi bỏ đi, tốt nhất là không đeo, rách việc.”
Hắn bỏ ống máu vào trong túi áo An Nghỉ: “Lúc về tìm chỗ cất kỹ đi, lần sau không ai đến cứu em đâu.”
An Nghỉ theo sau Phế Thổ chậm rì rì trở về, từng bước từng bước giẫm lên cái bóng của hắn —— Dáng vẻ đi lại của Phế Thổ đã hoàn toàn không còn nhìn ra thương thế ở chân nữa.
Ngược lại, mắt cá chân cậu bị trật khớp lúc trước, gần đây vẫn cứ thường xuyên nhói đau âm ỉ.
Có điều bác sĩ đã nói vết thương do trật khớp mất một năm mới hoàn toàn khôi phục là chuyện bình thường.
Đó là đối với người bình thường.
Hai người về đến nhà, An Nghỉ vừa liếc mắt đã thấy trong góc chất đống balo lữ hành —— Lần này không còn một chiếc balo nhỏ bé nhẹ cân đặt cạnh nữa, An Nghỉ đột nhiên ý thức được, cậu và Phế Thổ thật sự sắp phải xa nhau rồi.
An Nghỉ nhìn chằm chằm đống đồ hồi lâu, vươn tay xách thử —— đau lưng quá, nặng kinh.
Phế Thổ dạng chân ngồi xuống mép giường, vẫy tay nói: “Lại đây.”
An Nghỉ bỏ balo xuống chạy qua, hai tay chống lên đùi hắn nhoài người về phía trước, đôi mắt lấp lánh nhìn hắn không chớp.
Phế Thổ hơi ngửa đầu ra sau, nhăn mũi, giống như bị lông thú cưng xù xù quét qua ngứa ngáy, hắn nói giọng khô cằn: “Xoay người lại.”
An Nghỉ làm theo, lại liên tục ngoái đầu nhìn ra sau.
Phế Thổ: “Cởi áo.”
An Nghỉ: “!!!”
An Nghỉ chỉ do dự trong chốc lát, sau đó dùng tay túm lấy áo khoác ngoài và áo trong kéo qua đỉnh đầu, lộ ra vùng cổ và hai vành tai đỏ ửng.
Cậu hơi nghiêng mặt, đang muốn nói gì đó, vừa mở mồm đã kêu thảm một tiếng.
“A ——!”
Phế Thổ không chút dịu dàng thoa thuốc cao lên toàn bộ những chỗ tím xanh trên lưng cậu.
Mặt An Nghỉ nhăn nhúm cả lại, cơ bắp trên lưng gồng lên, nghiến răng trợn mắt mà thở dốc.
Phế Thổ chọc chọc xương sống cậu: “Biết đau chưa?”
An Nghỉ: “Á —— Huhu!”
Phế Thổ xuống tay không chút lưu tình: “Còn muốn chơi trò tự lập cái gì.
Mới thả ra có nửa ngày đã thành như vậy.”
An Nghỉ phồng má, vặn vẹo tránh né ngón tay hắn.
Phế Thổ tiếp tục nói: “Căn bản là em không có khả năng sinh hoạt độc lập, dù ở trong chợ cũng không an toàn.”
An Nghỉ không vui, thì thầm: “Không phải mà, lần này chỉ là vô ý thôi, lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Phế Thổ đanh giọng: “Được rồi, đường tới Suhmati cũng không còn xa nữa.
Nước sạch cũng đủ cho hai người, sáng mai ăn sáng xong thì đi luôn, nghe chưa?”
An Nghỉ trầm mặc không lên tiếng.
Một lúc lâu sau, cậu mới nhỏ giọng: “Đã đồng ý là một năm rồi mà.
Một năm sau em sẽ tới tìm anh, đến lúc đó, đến lúc đó em…”
Phế Thổ bỗng nhiên túm lấy bả vai cậu, xoay cả người cậu lại: “An Nghỉ.”
Bỗng nhiên bị hắn kêu tên, An Nghỉ hoảng sợ, không nhịn được mà rụt rè nhìn hắn.
Phế Thổ lạnh lùng nói: “Đến mức này là đủ rồi đấy.”
An Nghỉ hơi sửng sốt, vẻ bối rối trên mặt cũng dần biến mất: “Em thật sự nghiêm túc mà, tại sao anh cứ không nghe em nói? Em đã tính cả rồi.”
Phế Thổ cau mày: “Tính cái gì? Em thì có chuyện gì mà tính?”
Trong giọng nói An Nghỉ mang theo chút buồn bực và tủi thân: “Tôn trọng một chút suy nghĩ của em khó đến vậy sao? Anh như vậy, nếu em cùng anh đến Suhmati, sau này có chuyện gì mà anh không đồng ý, có phải cũng sẽ ngó lơ suy nghĩ của em như vậy không?”
Phế Thổ ngây người: “Không phải ý đó…”
An Nghỉ bực bội xua tay: “Vậy nên em mới nói là tính rồi, nghĩa là… Không muốn ngày cuối cùng còn gây nhau này kia.”
An Nghỉ rời khỏi lòng hắn, nhặt áo lên mặc vào, lại kéo tóc từ trong cổ áo ra.
Cậu chống nạnh đứng tại chỗ trong chốc lát, sau đó bắt đầu ngồi xổm xuống thu dọn đồ đạc của mình.
Phế Thổ trầm mặc hồi lâu, đột nhiên lên tiếng: “An Nghỉ.”
An Nghỉ không để ý tới hắn.
Phế Thổ lại nói: “An Nghỉ? Em làm gì vậy?”
An Nghỉ rầu rĩ nói: “Thu dọn hành lý.”
Phế Thổ: “Hành lý gì, không phải nói không muốn theo tôi sao?”
An Nghỉ quay đầu trừng hắn một cái: “Dọn đi thuê chỗ khác.
Anh đi rồi, em cũng không thể ăn bám mãi ở nhà bác sĩ được.”
Phế Thổ “À” một tiếng: “Muốn sang khu E chứ gì.
Thấy không, tôi cũng đâu phải hoàn toàn không nghe em nói.”
An Nghỉ: “Hừ!”
Phế Thổ duỗi chân chọc chọc lên mông An Nghỉ: “An Nghỉ…”
An Nghỉ quay phắt lại: “Anh làm gì đó!”
Phế Thổ: “Đừng giận nữa, An Nghỉ.
Cùng nhau đi thôi.”
An Nghỉ lại dứt khoát quay mặt đi: “Em không giận.”
Phế Thổ vô thức nghĩ tới con dê điện tử luôn quay cái mông xù lông về phía mình.
Lúc này, An Nghỉ lại mở miệng: “Từ trước đến nay… em chưa từng nghĩ bản thân sẽ nỗ lực đạt được cái gì, hay là có thành tựu gì đó.
Lúc ở trạm tị nạn, đồ ăn thức uống đều phân phát theo đầu người, công việc và chuyên môn cũng do nhóm người lớn sắp xếp.
Sau này ra ngoài, lại chỉ biết ỷ lại vào anh, bản thân chẳng cần động não suy nghĩ, chỉ cần ngốc nghếch bám theo anh là được.”
Cậu hơi nghiêng người, để lộ hàng lông mi khe khẽ run rẩy: “Lần trước… Lần trước gặp phải rồng, thật sự, em đã rất sợ.
Sau này nghĩ lại vẫn còn sợ, sợ lúc ấy nếu chỉ thiếu một chút may mắn thôi là đã…”
Phế Thổ ngắt lời cậu: “Không phải, lúc đó em đã làm rất tốt.”
“Thật không? Em cũng cảm thấy thế.” An Nghỉ quay mặt lại, cố gắng mỉm cười: “Cũng chính lúc đó em mới ý thức được, hóa ra em cũng không phải hoàn toàn vô dụng, em cũng có thể chiến đấu, có thể bảo vệ người khác, em chỉ cần cố gắng một chút thôi…”
Cậu hít một hơi thật sâu, nói: “Trên vùng đất này, mỗi người đại khái đều có cách thức và cơ chế tồn tại riêng biệt.
Ví dụ như bác sĩ, như Kỳ Uy, hay như chính anh, mọi người đều đang kiên định đi trên con đường của mình.
Nếu em thuyết phục anh từ bỏ