Lúc Viêm Vương tỉnh lại lần nữa đã là chạng vạng.
Lần này cậu ta hôn mê khá lâu, phải mất một lúc mới quen được với tình hình xung quanh.
Ian đang ở bận rộn trong bếp cách đó không xa, xếp đồ ăn lên bàn, thấy cậu ta mở mắt thì cười cười nói: “Tỉnh rồi à, vừa đúng giờ ăn cơm.”
An Nghỉ cũng vừa lúc đẩy cửa bước vào, mặt ủ mày ê nói: “Em trả được phòng rồi, nhưng tiền cọc thì không lấy được, họ nói chỉ có thể dùng trừ dần tiền thuê phòng những lần sau.”
Ian vẫy tay: “Thôi không sao, qua ăn cơm đi.”
An Nghỉ nhìn thấy Viêm Vương nằm trên giường —— Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua nơi đó vẫn còn là chỗ của Phế Thổ, lập tức đau lòng muốn chết, khóe miệng méo xệch như sắp khóc.
Nhưng rồi suy nghĩ chợt thay đổi, cậu nghĩ tất cả đều do chuyện tốt của cái lữ đoàn Yahwili kia —— Không biết hiện tại thương thế của Phế Thổ ra sao, có được băng bó cẩn thận không, vết thương cũ ở chân hắn có bị ảnh hưởng không, hắn sẽ bị đối đãi thế nào.
Liệu có bị ngược đãi, bị giam cần, hay bị chuốc thuốc thành một vật thí nghiệm sống vô tri vô giác? Mà kẻ trước mắt này cũng là một trong những phần tử thúc đẩy kết quả đó.
Nghĩ vậy, An Nghỉ lại cảm thấy một cơn giận bốc lên ngùn ngụt trong lòng, hai mắt đỏ ngầu.
Viêm Vương thấy sắc mặt cậu trong nháy mắt đã thay đổi vô số lần, hoảng sợ nói: “Cậu muốn gì?”
An Nghỉ xoa mặt, sau đó vô cảm quay người đi bưng bát cơm lên.
Trong lòng Viêm Vương ầm thầm bình luận —— Người này, chẳng những kỳ quái, mà còn rất nguy hiểm!
Ba bát rau trộn trên bàn, An Nghỉ mới ăn một miếng đã bắt đầu điên cuồng hoài niệm tay nghề của Phế Thổ.
Nhưng Viêm Vương và Ian vẫn cứ bình tĩnh như thường, từng miếng từng miếng nuốt xuống.
Ian hỏi: “Hiện giờ cậu thấy sao rồi?”
Viêm Vương sờ lên bụng mình, lại siết chặt nắm tay, nói: “Khá hơn nhiều rồi.”
Ian nói: “Sáng mai chúng ta sẽ lên đường, đến lúc đó để cậu đi một mình chắc là không sao chứ?”
Viêm Vương hơi sửng sốt, lập tức buông bát nghiêm mặt nói: “Không phải đã nói rồi sao, tôi đi cùng các người.”
An Nghỉ “Phụt” một tiếng: “Nói thật đấy à?”
Viêm Vương nhíu mày: “Chứ không thì sao?”
An Nghỉ cũng đặt bát xuống, nheo mắt lộ vẻ dò xét: “Cậu rất đáng ngờ.”
Viêm Vương trừng mắt: “Nói gì hả?”
An Nghỉ: “Vốn là vậy mà, không lâu trước đó cậu còn cùng một giuộc với đám người bắt cóc Mio, vậy mà nháy mắt đã quay sang muốn giúp bọn tôi, chẳng hợp lý tí nào.
Nhỡ đâu đến lúc đó cậu lại đổi ý…”
Ian đè lại bàn tay lạnh lẽo đang run rẩy của cậu: “An Nghỉ, đừng nói nữa.”
Viêm Vương vốn đang nén giận trong lòng định phản bác, lại nhìn thấy vẻ mặt của An Nghỉ, cũng có chút nói không nên lời.
Ian nhỏ giọng khuyên nhủ: “Tôi hiểu tâm trạng sốt ruột của em, nhưng Viêm Vương vốn không quen biết Mio, cũng không có bất luận xung đột cá nhân gì.
Cậu ta chỉ hành động theo mệnh lệnh của Firefre thôi.”
Viêm Vương hít một hơi thật sâu, nói: “Kỳ thật mục tiêu của lần hành động này trước đó bọn tôi cũng không được biết.
Firefre nói dối là có khách hàng ủy thác, có lẽ đến tận bây giờ vẫn còn nhiều đội viên không biết tính toán của gã… Nói thật, tôi cũng đã tận mắt chứng kiến nhiều chuyện, đều là những chuyện trong quá khứ… Lời đồn cũng nghe không ít, nhưng tôi thật sự không ngờ, vì kiếm tiền, gã có thể mắt cũng không thèm chớp mà đạp bọn tôi vào chỗ chết.”
“Bất kể thế nào, mục tiêu của các người là giải cứu Light, trong đó trở ngại lớn nhất chính là Firefre, mà gã lại là mục tiêu của tôi.
Tôi không thấy có lý do gì mà chúng ta không nên hợp tác.”
“Hay là…” Cậu ta hơi nheo lại mắt: “Các người nghi ngờ năng lực của tôi? Tin hay không thì tùy, chỉ với những đồ đạc trong căn phòng này, tôi có thể cho nổ tung cả cái chợ này.”
Lần này đến lượt An Nghỉ hoảng sợ —— Người này chẳng những kỳ quái, mà còn rất nguy hiểm!
Ian trầm mặc một chút, hỏi: “Cứ cho là sau đó bọn tôi thành công đi, cậu định sẽ làm gì Firefre?”
Viêm Vương nghĩ nghĩ, nói: “Trước đó tôi muốn hỏi gã một chuyện.”
Ian: “Chuyện gì?”
Viêm Vương: “Tôi phải biết được chân tướng ba năm trước, có phải chính gã đã giết đội trưởng Minh không.”
Ian nhướng mày, “Ồ?” một tiếng: “Cậu quen Minh à?”
Viêm Vương gật đầu: “Người đó là lý do tôi muốn gia nhập Yahwili.
6 năm trước… Mà thôi, tóm lại, các người chỉ cần tin là tôi…”
An Nghỉ lại cắt ngang lời cậu ta: “6 năm trước làm sao vậy?”
Viêm Vương hơi nhíu mày, giống như đang khó xử không biết nên nói thế nào.
Cậu ta cắn cắn môi dưới, dường như cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Vừa định mở miệng thì Ian đã hỏi tiếp: “Vậy nếu gã ta phủ nhận?”
Viêm Vương cười lạnh: “Gã từng nói với bọn tôi do lúc đó không thể mạo hiểm lãng phí tính mạng của đồng đội thêm nữa, vậy nên mới bỏ mặc đội trưởng Minh trong đám cháy.
Nhưng nhìn gã có giống kẻ sẽ quan tâm đến sinh mạng đồng đội không? Không ít người nghi ngờ lúc đó gã đã chế tạo thuốc nổ, làm sập cửa ra vào trạm tị nạn, mục đích là thay thế vị trí của đội trưởng.”
Ian thở dài: “Không phải trong lòng cậu đã hiểu rõ rồi sao, vẫn còn muốn hỏi gã?”
Viêm Vương nói: “Hỏi gã, chỉ là cho gã một cơ hội, xem như sự tôn trọng cuối cùng với một đội trưởng.
Bất kể gã có thừa nhận hay không, cuối cùng tôi vẫn sẽ giết gã, báo thù cho các anh em đã ngã xuống.”
Dường như Ian có chút mẫn cảm với hai chữ “báo thù” này, hơi khó chịu nhíu nhíu mày: “Nhưng cơ thể cậu…”
“Cơ thể tôi chẳng sao cả!” Viêm Vương kích động quá mức, sau đó lập tức ho sù sụ.
An Nghỉ cạn lời nhìn cậu ta.
Tạm dừng trong chốc lát, Viêm Vương nói tiếp: “Tốt xấu gì tôi cũng đã vào Yahwili một năm, đã quen với cách thức hành động của họ.
Cho các người biết, Yahwili hiện tại đã không còn giống trước kia.
Sau khi đội trưởng Minh mất, người rời đoàn không chỉ có mình Light, mà sinh lòng hoài nghi và bất mãn với Firefre cũng không chỉ có mình tôi.
Các người muốn cứng chọi cứng với cả đoàn, phần thắng không lớn, nhưng nếu có tôi… Nếu nội bộ có người phối hợp…”
Ian ngắt lời cậu ta: “Rồi rồi, đã bị thuyết phục, mau ăn cơm đi.
Mấy ngay sau sẽ không còn được ăn đồ ăn nóng nữa đâu.”
Viêm Vương hừ một tiếng, như muốn bày tỏ cậu ta chẳng quan tâm đồ ăn nóng hay lạnh, nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn từng muỗng từng muỗng.
Cơm nước xong xuôi, An Nghỉ bắt đầu thu xếp hành lý —— Không biết tại sao, cái balo ngày trước có thể nhét bao nhiêu thứ tùy thích giống như bị co rút lại, dù cậu có chỉnh thế nào cũng không thể kéo khóa lên nổi.
An Nghỉ nhỏ giọng uy hiếp: “Đừng tưởng không có Phế Thổ ở đây thì mày có thể lộn xộn …”
Viêm Vương đang lười biếng ngồi tựa trên giường, âm thầm cười “Phụt” một tiếng.
Hai tai An Nghỉ dựng thẳng, lập tức quay phắt đầu cả giận nói: “Cậu cười tôi!”
Viêm Vương hất mặt: “Nghe nhầm rồi.”
“Tôi không nghe nhầm, cậu vừa cười xong! Muốn bị chọc đúng không!” An Nghỉ giương vuốt thò qua như hổ rình mồi.
Viêm Vương như gặp đại địch, nhưng khổ nỗi bị thương quá nhiều chỗ, nhất thời không biết phải che ở đâu mới được.
“Nào nào.” Ian vội vàng giảng hòa: “Trước hết xem qua lộ trình đã.”
Anh trải bản đồ lên đùi Viêm Vương, ba người cùng cúi xuống nhìn.
Viêm Vương dùng ngón tay gạch chéo một tuyến đường: “Đường này không thể đi rồi.”
An Nghỉ gật gật đầu: “Lúc bọn tôi đi ngang chỗ đó cũng thấy có một cái khe rất lớn.”
Viêm Vương tựa hồ rất phê bình cách dùng từ của An Nghỉ.
Lông mày cậu ta hơi giật giật, nhưng cũng không nói gì, ngón tay chỉ vào một điểm trên bản đồ: “Tôi cảm thấy tuyến đường này là khả thi nhất, dọc đường có ba trạm