CHƯƠNG 174: KẾT MINH, KẾ HOẠCH CỦA TA RẤT ĐƠN GIẢN
Editor: Luna Huang
Ai…
Cố Khuynh Thành khép thành lập chí lại, thở dài, đứng dậy đi ra ngoài, thả thành lập chí về lại giá sách, đang nghĩ ngợi lấy sách gì ra xem, lại hảo xảo bất xảo đụng phải Bạch Tuyết.
“Cố tiểu thư, ngươi cũng ở đây a! Cống hiến tạp cầm về rồi, phải không?” Bạch Tuyết ôm một quyển sách liên quan đến phương diện dược liệu, nhút nhát nhìn nàng.
Cố Khuynh Thành khươi mi một cái, gật đầu, “Vừa cầm về, liền tiến đến xem.” Nói, liền lấy ra một quyển thư tịch có tư liệu về ba mảnh đại lục.
Cuốn sách phiếm hoàng phong cách cổ xưa, viết ba đại tự ‘Linh Huyễn lục’, vừa nhìn, cũng biết là tư liệu chuyên môn thu lục tin tức của Linh Huyễn đại lục, loại tư liệu này, tương tự với địa lý chí bị Cố Khuynh Thành ném ở trong không gian giới chỉ, nhưng so với địa lý chí ghi chép càng toàn diện.
Phải biết rằng, địa lý chí ghi lại, đại thể đều là về tư liệu trung, đông hai mảnh đại lục, rất ít liên quan đến tây đại lục, cùng với thế lực khắp nơi của tây đại lục, mà trong Linh Huyễn lục, lại miêu tả cặn kẽ tổ chức cấu thành của đại lục.
“Đúng rồi, Cố tiểu thư, một tháng sau chính là dã ngoại thí luyện của học viện, ngươi dự định cùng chúng ta đi không?”
Cố Khuynh Thành một bên liếc nhìn Linh Huyễn lục, một bên tùy ý trả lời, “Ân, tổng phó viện trưởng đã nói với ta, đến lúc đó, ta cũng sẽ đi.”
“Vậy thì tốt quá!” Bạch Tuyết biết được Cố Khuynh Thành muốn đi, cao hứng suýt nữa nhảy dựng lên, sau đó tựa hồ lại ý thức được sự thất thố của mình, vội vã an tĩnh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng phác phác, mang theo ngượng ngùng, “Cái kia. . . Cố tiểu thư, ngươi có thể cùng chúng ta tổ đội hay không?”
“Cái gì là tổ đội?” Cố Khuynh Thành nhìn Bạch Tuyết một mắt, thuận miệng hỏi một câu.
Bạch Tuyết vội vã giải thích, “Tổ đội là truyền thống của học viện Thanh Minh chúng ta, mỗi lần dã ngoại thí luyện, đều chia làm đơn nhân thành tích cùng tổ đội thành tích, mỗi người đều phải tổ đội, nhưng thành tích lại là chia ra. Thưòng lui tới có rất ít người nguyện ý cùng chúng ta tổ đội, những học sinh khác của học viện Thanh Minh, đều ghét bỏ chúng ta, nghe ngươi mới vừa nói cũng muốn đi tham gia dã ngoại thí luyện, ta chỉ muốn hỏi một chút, ngươi nếu là không nguyện ý, cũng không quan hệ!”
Thanh âm của lời này càng ngày càng nhỏ, đầu của Bạch Tuyết cũng theo thấp xuống, không có được đáp lại của Cố Khuynh Thành, không thể làm gì khác hơn là len lén nâng mắt lên, nhìn về phía Cố Khuynh Thành, đã thấy Cố Khuynh Thành chính nhìn nàng, lập tức cúi đầu.
“Các ngươi là ai? Ta tại sao phải tổ đội với các ngươi?” Cố Khuynh Thành nhàn nhạt liếc Bạch Tuyết một mắt, thu hồi ánh mắt, tiếp tục xem Linh Huyễn lục, mạn bất kinh tâm nói: “Cố Khuynh Thành ta luôn luôn không thích mua bán lỗ vốn, nói ra ta và các ngươi tổ đội có chỗ tốt gì, chỉ cần chỗ tốt cũng đủ mê người, ta dĩ nhiên là sẽ đáp ứng.”
Ngược lại không phải là nàng thực sự muốn từ trên người Bạch Tuyết cùng những người phía sau nàng có được chỗ tốt, nhưng nàng cũng thực sự không muốn cùng người khác tổ đội, nhân số càng nhiều nguy hiểm càng lớn, dù sao chạy trốn, đều không phải là rất tiện, hơn nữa nhân số nhiều, mục tiêu cũng liền lớn, thí luyện ở bên ngoài, rất dễ bị ma thú khác phát hiện, đây là Cố Khuynh Thành không thích nhất.
Nhưng Bạch Tuyết cũng nói, đoàn đội tác chiến này là truyền thống của học viện Thanh Minh, vậy nghĩa là, cho dù nàng không thích đi nữa, cũng phải tìm những người này tổ đội, mà những người này là ai, Cố Khuynh Thành không thèm để ý, nhưng muốn hỏi rõ, bọn họ là có năng lực tự vệ hay không.
Ra ngoài, nguy hiểm trọng trọng, nếu như đến năng lực tự vệ cũng không có, chỉ sẽ kéo chân nàng. Nhất là, lần này, nàng phải lấy được top đầu, tuyệt đối không cho phép trong tổ đội, xuất hiện bất kỳ sai lầm gì!
“Ta, chúng ta đều là học sinh của vũ sư viện, đến từ chính gia đình bình dân, người của học viện Thanh Minh, đại đa số khinh thường chúng ta, không muốn cùng chúng ta tổ đội, dẫn đến mỗi lần dã ngoại thí luyện, chúng ta đều không thể tham gia. Tổ đội với ngươi, là chỗ tốt duy nhất, liền để cho chúng ta tiến nhập nơi thí luyện, mà chỗ tốt của ngươi, ta thực sự vô pháp bảo chứng.” Bạch Tuyết cúi đầu, thanh âm có chút sa sút tinh thần.
Thưòng lui tới bọn họ đều là bởi vì thiếu một hai người không thể tham gia dã ngoại thí luyện, nhưng Cố Khuynh Thành cùng bọn họ bất đồng, có thân phận của Ám Dạ thần điện tôn chủ phu nhân, đến lúc đó chỉ sợ vì tranh đoạt nàng tham gia đội ngũ của mình, học sinh của học viện Thanh Minh, thực sự tranh bể đầu.
Bạch Tuyết cũng minh bạch, theo chân những thứ con em bình dân này như bọn họ tổ đội, đối với Cố Khuynh Thành một chút chỗ tốt cũng không có, nhất thời có chút nản lòng rồi.
“Đến lúc đó, mới nói.” Cố Khuynh Thành nhìn uể oải của Bạch Tuyết ở trong mắt, không có minh xác phủ định, nhưng cũng không có khẳng định, chỉ là bỏ lại một câu nói như vậy, xoay người đi vào phòng nhỏ ban nãy đã chọn, tiếp tục lật xem Linh Huyễn lục.
Bạch Tuyết nghe vậy, ngốc trệ hai giây, phản ứng kịp, lập tức hướng về phía bóng lưng của Cố Khuynh Thành nói lời cảm tạ, “Cảm tạ ngươi, Cố tiểu thư.” Thời điểm như vậy, Cố Khuynh Thành không có phủ định, nàng đã là thiên ân vạn tạ rồi, dù sao không có phủ định chính là còn có hi vọng, tổng so với trực tiếp phủ định phải tốt hơn nhiều.
Ôm hy vọng mỗi ngày quấn quít lấy Cố Khuynh Thành, thẳng đến thuyết phục được nàng mới thôi, Bạch Tuyết có lòng tin tràn đầy ôm sách của mình, vào phòng, hảo xảo bất xảo chính là, gian phòng kia, kế bên căn phòng của Cố Khuynh Thành.
Ba. . . Cố Khuynh Thành đóng cửa, trực tiếp ngồi xuống trên sàn nhà bên cửa sổ, liền ánh mặt trời sáng rỡ, liếc nhìn Linh Huyễn lục.
Trên Linh Huyễn lục ghi lại, tây đại lục là một địa phương dân phong bưu hãn đến cùng thổ phỉ không sai biệt lắm, không có hoàng tộc, chỉ lấy thực lực luận anh hùng, chỉ cần thực lực đủ cường hãn, có thể đoạt được một thành trì, tự mình làm thành chủ, lại đạt được kính yêu của dân bản xứ.
Địa phương hung hãn như vậy, cũng ;à chỗ tốt nhất có tài nguyên trên khắp đại lục, ở đó rất nhiều người vừa sinh ra, đã có thực lực cấp bậc linh sĩ, hơn nữa phiến địa phương nhân loại, thọ mệnh cũng so với người của trung, đông đại lục dài hơn rất nhiều, trên tây đại lục, hơn người hai trăm tuổi còn sống được rất tốt, không phải số ít.
Nhưng tây đại lục như vậy, cũng là một chỗ hỗn loạn nhất trên ba mảnh đại lục, bởi vì không có quốc vương, thành trì đều có thành chủ của mình, vãng lai mậu dịch, cũng đều là bản thân bách tính, tùy tiện đầu cơ trục lợi, không hề có trật tự.
Nhưng, cho dù như vậy, người trên tây đại lục cũng sẽ không xuất hiện, cái loại hiện tượng này tùy ý đánh chết người.
Bởi vì, bọn họ tự nhận là hài tử