CHƯƠNG 184: MẬP MỜ, CHUYỂN BIẾN CỦA HẠO VĂN
Editor: Luna Huang
Mười ngày trước, Cố Khuynh Thành đi rồi, Tu Văn cùng Hồng Âm đi ra chủ trì đại cục, mà Dương Nguy mang theo một thân thương, được Tu Văn an bài người, mang xuống phía dưới. Kẻ ngu si lại phái Hạo Văn đi xem tình huống của Dương Nguy, tuy nói giữ được mạng, nhưng sau khi Dương Nguy tỉnh lại lại trở thành kẻ ngu si, ai cũng không nhận ra nữa.
Ngay cả sau này người Dương gia đến, Dương Nguy cũng nhận thức không rõ ai là ai, chỉ số thông minh quả thực so với tiểu hài tử ba tuổi còn không bằng.
Khi đó, Dương gia đại náo một hồi, cũng may Tu Văn cùng Hồng Âm, đè ép chuyện này xuống, bất quá, Dương gia tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
Dù sao Dương Nguy xem như là người nổi bật trong thế hệ trẻ của Dương gia, lại là gia tộc chi tử, vốn chính là thiên chi kiêu tử, bỗng nhiên biến thành như vậy, Dương gia đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha Cố Khuynh Thành, hơn nữa chu tước Dương gia đó là đại thế gia thứ tư của Chu Tước quốc, lấy hung ngận bạo ngược vi danh, xú danh trong Chu Tước quốc, quốc dân Chu Tước không ai không sợ người của Dương gia.
Nghĩ đến, lấy tính tình âm ngoan của Dương gia, Cố Khuynh Thành hại Dương Nguy thành như vậy, Dương gia kiên quyết sẽ không bỏ qua Cố Khuynh Thành.
Nghe vậy, Cố Khuynh Thành không để ý, cười nhạo nói: “Biểu ca, ngươi cảm thấy biểu muội ngươi a, chính là một người kém như vậy sao? Người của Dương gia bọn họ, dù cho tới, vậy cũng chỉ là đi tìm cái chết, ngươi không nên lo lắng, mau ngồi xuống ăn cơm đi.”
Ngoài miệng thì nói như vậy, trong lòng Cố Khuynh Thành cũng tính toán, tối thiểu cũng phải có chút chuẩn bị, cũng không thể đợi Dương gia thực sự đến, nàng mới bị động phản kích.
Nói vậy, thật là ngồi chờ chết rồi.
“Đúng vậy, Phong ca ca, ngươi không cần nói, ngồi xuống, ăn cơm thật ngon đi.” Hoa Huyên thấy Minh Trường Phong còn muốn mở miệng, liền sớm kéo lại Minh Trường Phong, để hắn ngồi ở vị trí bên người, nhét vào miệng hắn một bánh bao thịt thật to, trực tiếp đem lời của hắn, toàn bộ dùng bánh bao thịt ngăn ở trong miệng.
Minh Trường Phong bị đối đãi như vậy, u oán không gì sánh được nhìn Hoa Huyên một mắt, Hoa Huyên lập tức thè lưỡi, Minh Trường Phong chỉ phải bất đắc dĩ lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
“Hai người các ngươi, thực sự là đủ rồi, chẳng lẽ không biết ở đây còn có một con chó độc thân sao?” Thấy động của Minh Trường Phong cùng Hoa Huyên, Cố Khuynh Thành quả thực không đành lòng nhìn thẳng, thẳng cầm một chén cháo cùng hai cái bánh bao lên, đi lên lầu.
Thiệt tình. . .
Tốt xấu còn có một người to như nàng còn sống, thế nào cũng không biết cố kỵ một chút?
Chẳng lẽ không biết chia ân ái ra một chút sao?
Cố Khuynh Thành bĩu môi, cắn bánh bao, đi bước một lên lầu.
Minh Trường Phong nhìn bóng lưng của Cố Khuynh Thành, luôn cảm thấy có thành phần vắng vẻ, vội vã lấy bánh bao thịt xuống, hô: “Biểu muội, ngươi đây là đi đâu? Sẽ không phải là còn muốn tiếp tục ngủ chứ? Ngươi đều ngủ lâu như vậy, nghìn vạn lần không nên tiếp tục ngủ nữa, như vậy không tốt với thân thể đâu.”
“Minh Trường Phong, ngươi thật tình có thể đổi tên là Minh Sự Ma rồi (Luna: bà vú Minh).” Cố Khuynh Thành cũng không quay đầu lại, giọng nói tràn đầy đều là bất đắc dĩ, tỉ mỉ nghe, vẫn có thể nghe được thanh âm tốn hơi thừa lời.
Sát! Hai người hồn đạm này, ở trước mặt nàng ân ái, hiện tại cư nhiên dùng danh nghĩa quan tâm nàng, là muốn để nàng tiếp tục lưu lại, nhìn hai người bọn họ ân ái sao?
Ô ô. . . Ân ái như vậy, để cho chó độc thân như nàng làm sao chịu nổi!
Phanh! Cố Khuynh Thành một cước đá văng cửa phòng, lại một cước, đạp cửa phòng, chấn đến hai người dưới lầu, còn tưởng rằng động đất.
“Cái kia, Phong ca ca, ngươi nói tôn thượng đại nhân không trở lại nữa, Khuynh Thành có thể giết đến Ám Dạ thần điện hay không?” Hoa Huyên nhìn chằm chằm trần nhà chấn động, nuốt nước miếng một cái, sợ nói.
Vọng Thư Uyển
Minh Trường Phong nhếch miệng cười, nói: “Không có việc gì. Giết tới cửa cũng đứng lúc, ta cũng muốn xem, rốt cuộc là tôn thượng của Ám Dạ thần điện lợi hại, hay tôn chủ phu nhân lợi hại.” Minh Trường Phong cố ý kéo dài giọng, hướng về phía cửa thang lầu hai, cả tiếng hô, rất sợ Cố Khuynh Thành không nghe được.
Nhưng thính lực của Cố Khuynh Thành rất bạo, cho dù hắn không cất cao giọng, Cố Khuynh Thành đều có thể nghe được.
Ấu trĩ!
Đối với hành vi của Minh Trường Phong, Cố Khuynh Thành cười nhạt, muốn để cho nàng giết đến Ám Dạ thần điện, sau đó bị chế giễu? Mộng đẹp!
Cho dù, nàng rất bất mãn với hành vi tiêu thất hơn mười ngày của Mộ Quân Tà, nhưng tuyệt đối sẽ không làm hành vi không lưu mặt mũi cho nam nhân nhà mình trước mặt người ở bên ngoài, nên Minh Trường Phong muốn xem náo nhiệt, đơn giản là mơ mộng hão huyền.
Hai cái liền ăn xong điểm tâm, Cố Khuynh Thành nằm ở trên giường, ngủ một hồi, chậm rãi có lại sức. Tựa như Minh Trường Phong nói, ngủ lâu như vậy, nếu như nàng ngủ tiếp, thực sự không tốt với thân thể, hơn nữa thân nàng là dược sư, tự nhiên biết nhiều hơn Minh Trường Phong, cũng biết tuyệt đối không thể ngủ tiếp như vậy nữa.
Sau khi tỉnh lại, Cố Khuynh Thành trực tiếp thay xong y phục, theo thường lệ hấp thu linh lực một hồi, lúc này mới xuống lầu, cùng Minh Trường Phong chào hỏi một tiếng, đi đến linh sư viện.
Nhưng nàng chưa kịp đi tới linh sư viện, đã bị Hạo Văn đột nhiên nửa đường nhô ra, chặn lại.
Hạo Văn vừa thấy được Cố Khuynh Thành, âm dương quái khí nói: “Xú nha đầu, ta chờ ngươi nhiều ngày như vậy, ngươi xem như là xuất hiện rồi!”
Hách?
Nhìn Hạo Văn thở phì phò, đầu Cố Khuynh Thành đầy hắc tuyến lặng yên chảy xuống, nếu như nàng nhớ không lầm, hình như Hạo Văn bởi vì nàng là đồ đệ của Tu Nguyên Vi, nên rất không muốn gặp nàng, nhưng cư nhiên tận lực chờ nàng trên con đường này?
Đây tuyệt đối là đang nói đùa!
Nhưng Cố Khuynh Thành cũng biết, dáng dấp của Hạo Văn không giống như đang nói đùa, liền mở miệng nói: “Hạo Văn viện trưởng, ngươi khuất tôn giáng quý, chờ ta ở đây rốt cuộc muốn làm gì?”
Khụ khụ!
“Tiểu nha đầu, tuy nói ta không định gặp sư phụ ngươi, lần trước thấy ngũ khí của ngươi cũng không tốt, nhưng ngươi dầu gì cũng là vãn bối của ta, dù thế nào, cũng có thể khách khí một chút sao?” Mặt của Hạo Văn tràn đầy hồ tra, không khỏi đỏ hồng, cái gì khuất tôn giáng quý, nha đầu này rõ ràng là châm chọc hắn!
“Vâng, Hạo Văn viện trưởng nói phải, đều là ta sai, còn thỉnh Hạo Văn viện trưởng thứ lỗi.” Cố Khuynh Thành thập phần khách khí nói, chỉ là ánh mắt kia, có thể đừng chăm chú chút hay không?
Hạo Văn nghe nói như thế, nét mặt già nua càng không nhịn được, ho khan hai tiếng, nói: “Được rồi được rồi, ta sợ ngươi còn không được? Đều là lỗi của ta, ta nói xin lỗi với ngươi, ngươi hảo hảo nói chuyện với ta đi.” Bị một tiểu nha đầu ép đến phân thượng này, Hạo Văn thật tình cảm thấy, đã biết vài thập niên, đều sống uổng!
Nhưng, ai bảo