CHƯƠNG 199: LÔI LONG, TỬ VONG CHI VỰC
Editor: Luna Huang
Tuy nói, Cố Khuynh Thành có thể kết luận, thi thể của hai địa phương, toàn bộ chết dưới vuốt của một loại ma thú, nhưng nàng lại không nhìn ra, đây là loại ma thú nào gây nên.
Chỉ có thể nói, tư liệu của ma thú nàng tiếp xúc qua quá ít không có gì hữu dụng, có thể cung cấp.
Mà Cố Khuynh Thành giải thích nửa ngày, có được một câu của Dạ Thương Lan: “Ân, bổn vương đã biết.” Sau đó, Dạ Thương Lan xoay người, tiếp tục đi vào bên trong.
“A!” Cố Khuynh Thành cười lạnh một tiếng, căn bản không nghĩ tới, Dạ Thương Lan đúng là loại phản ứng này, dầu gì cũng là thần dân quốc gia của hắn, hắn liền thái độ này? Không phải là đều nói, Chiến vương nhân nghĩa, hộ vệ Bạch Hổ quốc có công sao?
Y theo nàng thấy, bất quá là mua danh trục lợi mà thôi.
Quên đi, Cố Khuynh Thành không muốn tiếp tực quấn quýt nữa, dù sao chuyện của Bạch Hổ quốc, cùng nàng không có quan hệ, nhân gia làm vương gia cũng không quản, nàng càng không nê quản! Nhất là, trong Bạch Hổ quốc, nước đục quá sâu, nàng mới không muốn dính vào!
“Đi.” Cố Khuynh Thành gọi Ngọc Vô Thương một tiếng, sau đó cất bước đi về phía trước. Nàng đối với dạng ma thú gì sống trong tử vong chi vực, rất cảm thấy hứng thú. Tốt nhất là sức chiến đấu cường một chút, như vậy còn có thể luyện tay một chút.
Nếu như sức chiến đấu quá yếu, vậy còn không đủ nhét kẻ răng!
Khụ khụ, ý của nàng là, sức chiến đấu của ma thú quá yếu, cũng chỉ có thể làm pháo hôi thôi.
Ngọc Vô Thương nhìn thi cốt, ngốc lăng một giây, nghe được thanh âm của Cố Khuynh Thành, lúc này mới đi theo.
Nhưng lúc này, ba người còn chưa đi bao xa, cũng cảm giác được một trận âm phong thổi qua, mà âm phong lần này, không giống với âm phong lần trước xuất hiện, càng nhiều một chút sát ý, tinh thần của ba người lập tức căng thẳng, không hẹn mà cùng cầm thiên cơ nỗ lên.
Kinh qua chém giết nhiều ma thú ban nãy, Dạ Thương Lan cùng Ngọc Vô Thương đối với uy lực của thiên cơ nỗ, từ lâu tâm phục khẩu phục, ở tình huống nguy hiểm như vậy, bọn họ tự nhiên chọn vũ khí có lực nhất làm vũ khí chuẩn bị chiến đấu.
“Hào… Hào…”
Bỗng nhiên, một trận tiếng rồng gào khàn khàn vang lên.
Tử Đồng cùng Đản Đản là tiểu thú, trong túi càn khôn, đột nhiên la to, “Chủ nhân, là lôi long, là lôi long!”
“Cái gì là lôi long?” Cố Khuynh Thành một bên cảnh giác nhìn về phía thanh âm phát ra, một bên âm thầm cùng mấy con tiểu thú câu thông.
“Lôi long, chính là lôi phạt chi long, chưởng quản lôi phạt chi kiếp, lúc tấn cấp thần thú, chúng ta đều phải đi qua lôi pháp chi kiếp, nhưng lôi long nên thượng vị diện mới đúng, tại sao sẽ ở đây?” Thanh âm của Đản Đản tràn đầy không giải thích được, nhưng nó vẫn là thay Cố Khuynh Thành giải thích một phen.
Chưởng quản lôi phạt chi kiếp… Lôi long!
Vọng Thư Uyển
Cố Khuynh Thành nheo cặp mắt lại, phóng xuất tinh thần lực, tra xét tình huống chung quanh, Đản Đản cảm nhận được tinh thần lực nàng phóng xuất, kinh hô: “Nương, mẫu thân mau thu hồi đem tinh thần, mau!
Ngạch…
Cố Khuynh Thành cau mày lại, bất quá chần chờ một giây, thì có một tử lực lượng, giống một thanh đao không bén cắt cứ tinh thần lực của nàng. Cố Khuynh Thành muốn thu hồi lại tinh thần lực, cũng đã không còn kịp rồi.
Bởi vì, nàng phát hiện, tinh thần lực của mình, hình như bị cái gì hút vào một dạng, chỉ có thể càng lún càng sâu, không cách nào tránh được.
Đau đớn như xé rách vậy càng ngày càng rõ ràng, chỉ chốc lát sau, trên trán của Cố Khuynh Thành, đầy mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, so với những bạch cốt bên cạnh kia, vẫn là trắng hơn ba phần.
“Khuynh Thành, ngươi làm sao vậy?” Ngọc Vô Thương là người đầu tiên phát hiện dị dạng của Cố Khuynh Thành, vội vã đi tới phía sau nàng, đỡ lấy thân thể lảo đảo của nàng.
Ngô…đau!
Đau đớn mãnh liệt, để cả người Cố Khuynh Thành nhịn không được run rẩy, nàng cắn răng, từ trong kẻ răng nặn ra một câu: “Thú khế ước của ta, nói cho ta biết. Ma thú nơi này là lôi long chưởng quản lôi phạt chi kiếp, ta… Ân!”
Cố Khuynh Thành thấp giọng đau kêu, ngược lại cắn môi của mình, không để cho mình đau kêu thành tiếng nữa.
Làm luyện dược sư, tinh thần lực tương liên với mạng, nếu là tinh thần lực hoàn toàn bị phá hủy, như vậy mạng của nàng cũng liền chơi xong rồi, nhưng bây giờ tinh thần lực của nàng, lại bị hút từng chút, có thể nghĩ hiện tại nàng có bao nhiêu thống khổ.
Nếu không có đau nhức đến không được, lấy tính cách của Cố Khuynh Thành, lại làm sao có thể, trước mặt người khác, đau kêu thành tiếng?
Ngọc Vô Thương biết rõ điểm này, tâm trạng căng thẳng, vì Cố Khuynh Thành lo lắng, nỗ lực muốn đem linh lực, đưa vào trong cơ thể của Cố Khuynh Thành, ổn định lại tinh thần lực của nàng, nhưng linh lực của hắn, căn bản truyền không vào.
Trong lúc nhất thời Ngọc Vô Thương cũng không có biện pháp khác, chỉ thấy sắc mặt của Cố Khuynh Thành càng ngày càng trắng, hắn lo lắng nói: “Ngươi bây giờ có cách gì?”
“Chưa…chưa có.” Cố Khuynh Thành nói càng ngày càng khó khăn, tất cả lực lượng, hình như đều ngăn ở trong cổ họng, nói một câu của nàng, cần phí rất lớn khí lực, bằng không liền không phát ra được thanh âm nào.
Dạ Thương Lan đi ở phía trước, lúc này cũng phát hiện khác thường của Cố Khuynh Thành, sải bước tiêu sái trở lại trước mặt Cố Khuynh Thành, vi vi túc đầu mày một chút, hướng Ngọc Vô Thương dò hỏi: “Đây là thế nào?”
“Ta cũng không biết. Chỉ là nghe Khuynh Thành nói, ma thú nơi này là lôi long, tựa hồ nàng muốn phóng xuất tinh thần lực nhìn một chút, liền biến thành như vậy.” Ngọc Vô Thương tổ chức ngôn ngữ một chút, kết hợp biểu hiện của Cố Khuynh Thành, lại cũng đem sự tình hoàn chỉnh nói ra.
“Lôi long!” Thanh âm của Dạ Thương Lan rất kinh ngạc, tựa hồ không nghĩ tới lại ở chỗ này thấy lôi long.
Ngọc Vô Thương có lẽ không biết lôi long là cái gì, nhưng Dạ Thương Lan sống trong hoàng thất của Bạch Hổ quốc, hiểu được tự nhiên nhiều hơn Ngọc Vô Thương, nhưng bây giờ căn bản không phải là thời gian giải thích, nên Dạ Thương Lan lựa chọn trầm mặc, không có giải thích lôi long là cái gì.
Giữa lúc Dạ Thương Lan thấy Cố Khuynh Thành đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, dự định cống hiến chút linh lực của mình, bang trợ Cố Khuynh Thành ổn định tinh thần lực, Đản Đản bỗng nhiên nói một câu với Cố Khuynh Thành: “Mẫu thân, ta đến bảo hộ ngươi!” Liền từ túi càn khôn, vọt ra.
Đản Đản bay thẳng đến giữa không trung, bình thường cái vỏ sần sùi xấu xí, lúc này tản ra ánh sáng màu vàng chói mắt, bao phủ Cố Khuynh Thành trong đó.
Chỉ chốc lát sau, Cố Khuynh Thành cảm giác được tinh thần lực buông lỏng, đau đớn tương tự xé rách, mặc dù không có triệt để tiêu thất, nhưng là dần dần giảm bớt không ít, Cố Khuynh Thành khẽ