CHƯƠNG 243: KHÔNG ĐƯỢC, MẤU CHỐT CỦA DẠ THƯƠNG LAN
Editor: Luna Huang
Kỳ thực thấy Lan Thương trong nháy mắt Cố Khuynh Thành cảm thấy, tướng mạo của Dạ Thương Lan với Lan Thương cũng không tương tự, tính tình cũng không ăn khớp, tâm tính Lan Thương bình thản hữu dũng hữu mưu, mười phần có giai công tử thế nhưng Dạ Thương Lan là vương gia thùng thuốc nổm một điểm liền thối thí.
Nên, Cố Khuynh Thành thực sự không thể tin được.
Nhưng mà không thể tin được cũng phải thừa nhận Dạ Thương Lan chính là Lan Thương.
Cũng chính bởi vì biết điểm này nên Cố Khuynh Thành mới có thể ở trên lôi đài đuổi theo Dạ Thương Lan đi ra học viện Thanh Minhm không phải là vì muốn biết người trong lòng hắn là ai, mà là vì dẫn Mộ Quân Tà.
Ngay cả cuối cùng nàng đẩy Minh Trường Phong ra, tùy ý bản thân mê muội té xỉu đều là muốn lấy khổ nhục kế bức Mộ Quân Tà ra, quả nhiên cuối cùng vẫn là nàng thắng, Mộ Quân Tà đúng là vẫn còn cứng rắn. Có thể nói, Mộ Quân Tà vừa xuất hiện, Mộ Quân Tà cũng đã thua.
Thế nhưng, ái tình vĩnh viễn không có ai thua ai thắng, nàng chưa từng thắng nổi, Mộ Quân Tà cũng chưa từng thua.
“Nhìn ngươi bộ dáng này, là đã biết chân tướng?” Dạ Thương Lan không còn trương cuồng như trước nữa, ngồi ở chỗ kia bưng một ly trà nhẹ nhàng nhàn nhạt hỏi, hình tượng này so với trước hoàn toàn khác xa, lại tính cách nhất trí với Lan Thương.
Cố Khuynh Thành ngước mắt nhìn Mộ Quân Tà một mắt, gật đầu: “Không kém bao nhiêu đâu.” Không có gì ngoài gút mắt của Phượng U cùng Mộ Quân Tà, nàng xem như là biết đại thể.
“Qua đây ngồi.” Mộ Quân Tà vỗ vỗ vị trí bên người ý bảo Cố Khuynh Thành qua đó, Cố Khuynh Thành đi tới ngồi xuống bên Mộ Quân Tà, vừa ngồi xuống, Mộ Quân Tà đã ôm Cố Khuynh Thành vào lòng, nhất phó tuyên thệ chủ quyền.
Dạ Thương Lan bật cười một tiếng, “Dù cho đã biết chân tướng, dù cho biết hắn từng để cho ngươi hồn phi phách tán, ngươi cũng vẫn là yêu hắn? Dù cho cùng toàn bộ thần giới chúng ta vi địch, phải không?”
“Lan Thương” Cố Khuynh Thành nhíu mày, mâu quang bình tĩnh vô nhìn chằm chằm Dạ Thương Lan, gằn từng chữ: “Người hồn phi phách tán ngươi nói, là Phượng U, mà ta là Cố Khuynh Thành, thủy chung, ta đều là ta, không phải Ma thần trong miệng ngươi, càng không nói đến cùng thần giới vi địch.”
Coi như là Phượng U thân là bán ma, bản thân chính là cùng thần giới vi địch, Thần Ma bất lưỡng lập, đạo lý này nàng hiểu.
“Lan Thương. . . Tên này, hồi lâu không ai gọi nữa.” Dạ Thương Lan cười khổ để ly trà trong tay xuống, “Năm đó, Thần Ma đại chiến, Phượng U lấy bán thần lực ngăn trở Ma tộc xâm phạm, ta trong đại chiến muốn cứu thế nhưng không kịp, chỉ có thể nhìn chỉ có thể nhìn nàng cùng hắn đồng quy vu tận, thế nhưng đến cuối cùng, Phượng U cũng không nhẫn tâm giết hắn, chỉ là phong ấn hắn, nhưng không nghĩ ngươi sống lại vẫn là yêu hắn, lẽ nào đây là thiên mệnh?”
“Không, không phải là thiên mệnh, lệnh ta xưa này không do trời, nếu là ta không muốn, dù cho lão Thiên cũng không có thể ngăn cản.” Cố Khuynh Thành thấp giọng nói: “Còn có, ta nhắc lại ngươi một lần, ta không phải là Phượng U, cũng không phải chuyển thế của Phượng U, ta chính là ta, Cố Khuynh Thành. Ngươi nếu như không nhớ được, ta không ngại dùng những biện pháp khác giúp ngươi nhớ kỹ.”
“Cố Khuynh Thành! Chết ở trong tay hắn một lần, ngươi còn muốn giẫm lên vết xe đổ nữa sao?” Dạ Thương Lan rốt cục nổi giận, lần thứ hai khôi phục bản sắc của Dạ Thương Lan.
Vọng Thư Uyển
“Ta đã nói, ta là Cố Khuynh Thành, không phải là Phượng U, tại sao nói đến giẫm lên vết xe đổ?”
“Ngươi!”
Đối mặt với thần tình bình tĩnh tự nhiên của Cố Khuynh Thành, Dạ Thương Lan chỉ có thể chán nản, một ngụm lão huyết ngạnh cổ họng, không nuốt trôi phun không ra, thiếu chút nữa tươi sống nín chết hắn.
“Lan Thương.” Trầm mặc hồi lâu Mộ Quân Tà rốt cục mở miệng: “Bổn tôn không phải là Ma tôn năm đó, A Thất cũng không phải Phượng U năm đó, lỗi của năm đó, với bổn tôn mà nói, với A Thất mà nói tuyệt đối sẽ không lặp lại.” Cho dù là chết, hắn cũng không cho phép, mấy chứ giẫm lên vết xe đổ này xuất hiện ở trong tự điển của hắn và A Thất.
(Luna: Vớ vẩn đã trở lại, không nhận mình là người kiếp trước mà gọi DTL là LT @@ phục thiệt)
“Ngươi có nắm chắc như vậy?” Dạ Thương Lan lạnh lùng cười một tiếng: “Hiện thần hoàng Ngu Tật ở tại thần giới chưởng quản chúng thần, cùng Ma giới từ trước đến nay thế bất lưỡng lập, ngươi cảm thấy lấy tính tình bản tính của hắn, nếu là biết, Phượng U thần hoàng đời trước chưa chết, gặp lại ngươi Ma giới chí tôn chí tôn như ngươi, ngươi cảm thấy hắn sẽ bỏ qua ngươi, buông tha Phượng. . . Cố Khuynh Thành sao?”
“Thần hoàng của đời trước, Phượng U?” Lời này là có ý gì?
Phượng U không phải là Ma thần sao, tại sao lại thành thần hoàng đời trước?
Cố Khuynh Thành nhíu mày vẻ mặt không hiểu nhìn về phía Mộ Quân Tà, Mộ Quân Tà vỗ nhẹ nhẹ eo của nàng một chút, tỏ vẻ trấn an, sau đó giải thích: “Phượng U vốn là thần hoàng của thần giới, sau lại mới phát hiện, nàng là Thần Ma thể, nhưng lúc đó toàn bộ thần giới thập phần tín nhiệm Phượng U, vẫn cảm thấy thần lực trong cơ thể nàng lớn hơn ma lực, sẽ không có trục xuất nàng ra khỏi thần hoàng vị, thẳng đến Thần Ma đại chiến, Phượng U bỏ mình.”
“Nguyên lai còn có nguyên nhân này. . .” Cố Khuynh Thành thực sự hết chỗ nói rồi, Phượng U thật đúng là cho nàng vấn đề khó khăn không nhỏ, lấy thân phận thần hoàng của Phượng U, lấy cái loại phương thức cuối cùng này kết thúc sinh mệnh, kết thúc Thần Ma đại chiến, người của thần giới nếu như biết được nàng một luồng hồn phách của Phượng U, sợ rằng thực sự sẽ đến giết nàng.
Ai. . . Phượng U này, chết thì chết, còn để lại cục diện rối rắm lớn như thế, quả thực quá xấu!
Vừa nghĩ tới người của thần giới, đuổi theo nàng gọi đánh gọi giết, Cố Khuynh Thành lệ rơi đầy mặt.
“Đã biết toàn bộ chân tướng, ngươi vẫn là thà rằng bị thần giới truy sát, cũng không nguyện buông tha hắn sao?” Dạ Thương Lan có vẻ có chút gây sự.
Cố Khuynh Thành cau đầu mày lại, không có do dự chút nào: “Coi như là bị đuổi giết, chỉ cần hắn không có bỏ ta, ta sẽ không buông tay.” Thần giới thì thế nào, Ma giới thì thế nào, chỉ cần nàng không muốn bất luận kẻ nào cũng ép buộc không được.
“Có bổn tôn ở, thiên hạ to lớn, không ai có thể gây tổn thương cho nàng dù chỉ một chút.” Mộ Quân Tà cầm tay của Cố Khuynh Thành, bá đạo mà quyến cuồng nói.
Dạ Thương Lan tức giận đến thở hổn hển mấy cái, “Mộ Quân Tà, ngươi bây giờ đều là Bồ Tát qua sống tự thân khó bảo toàn, ngươi lại còn dám khẩu xuất cuồng ngôn, thực sự là không biết sống chết!”