CHƯƠNG 253: THẦN HOÀNG, THẦN LONG TỘC NHÂN
Editor: Luna Huang
Hai mắt của Dạ Thương Lan huyết hồng, hiển nhiên là bị cái chết của Phượng U kích thích không nhẹ.
Năm đó, Phượng Uchết hắn không ở bên người, tuy rằng bi thương, nhưng không có chính mắt thấy, trong lòng cũng tốt hơn một chút, hiện tại lại làm cho hắn mắt mở trừng trừng nhìn Phượng U chết, còn là vì Mộ Quân Tà, đây chẳng khác nào ngay trên ngực đầy vết thương của hắn chen vào một đao, đau nhức như vậy so với chết còn khó chịu hơn.
Cố Khuynh Thành nhíu mày rất lý giải trạng huống bây giờ của Dạ Thương Lan, chậm rãi ngồi xổm xuống đối diện Dạ Thương Lan, nắm hai tay của hắn, nhìn thẳng tròng mắt của hắn, mỗi chữ mỗi câu nói: “Lan Thương, ngươi cảm thấy ngươi bây giờ ngươi bây giờ giết Mộ Quân Tà, Phượng U có thể trở về sao? Lấy tình ý của Phượng U đối với Mộ Quân Tà, ngươi cảm thấy, ngươi giết Mộ Quân Tà nàng sẽ tha thứ ngươi sao? Ta cho ngươi biết, nàng sẽ không. Cho dù là nàng chết, nàng cũng sẽ không tha thứ ngươi bởi vì ngươi giết người nàng yêu nhất!”
Không phải là yêu, hy sinh hết là được, nhưng cũng không phải yêu, không chiếm được liền sẽ biến thành hận, tối thiểu trong lòng Phượng U, nàng là yêu Mộ Quân Tà, không nhìn nổi hắn thụ thương, không nhìn nổi hắn chết, nàng tình nguyện bản thân chết, cũng không nguyện giết Mộ Quân Tà.
Đây có thể nói là lòng của đại đa số phụ nữ, một khi yêu mặc kệ kết quả làm sao, đó là toàn tâm toàn ý nỗ lực, có đôi khi, nỗ lực cùng thu hoạch hoàn toàn không có tương xứng, các nàng lại vui vẻ chịu đựng.
Tựa như Phượng U lúc đó nếu như Mộ Quân Tà lừa nàng một chút, nàng tất nhiên không sẽ chọn phong ấn Mộ Quân Tà.
Đôi khi, nữ nhân biết rõ là nói dối, nhưng vẫn là nguyện ý tin tưởng, bởi vì trong tư tâm các nàng càng muốn tin tưởng một mực hy sinh có một ngày có được hồi báo.
Kỳ thực nữ nhân rất ngu xuẩn rất ngây thơ, đã quên trong thế giới nam nhân yêu chính là yêu, không thương chính là không thương, nam nhân vì cảm kích mà ở chung với nữ nhân không phải số ít, thế nhưng nam nhân như Mộ Quân Tà cho dù cảm kích hắn cũng sẽ không chọn làm chuyện trái tâm ý của mình.
Nên, Phượng U thích Mộ Quân Tà đã định trước thật đáng buồn.
“Ha ha! Phượng U. . . Ngươi nói Phượng U có phải rất ngu xuẩn hay không?” Dạ Thương Lan bỗng nhiên nở nụ cười, cười nước mắt bay ngang: “Nếu là năm đó nàng đổi lại là ngươi bây giờ, ngươi sẽ chọn phương thức kết thúc như vậy sao?”
“Sẽ không!” Tuyệt đối sẽ không.
Trong thế giới của Cố Khuynh Thành, có đồng sinh cộng tử, nhưng không có thành toàn như Phượng U.
Không phải nói nàng không vĩ đại, mà là bên trong ái tình nàng rất ích kỷ, một khi là người nàng yêu cũng yêu nàng, như vậy cho dù lao lực thiên tân vạn khổ, thành địch của toàn thế giới nàng cũng muốn đối phương sống, bồi nhau đến già.
Đem Phượng U năm đó đổi lại là nàng, nàng tình nguyện làm địch với Thần Ma hai tộc, làm địch của thiên hạ, cũng sẽ không chọn lấy cái chết kết thúc tất cả, dù cho năm đó Mộ Quân Tà không thương nàng, nàng cũng muốn để cho mình hảo hảo sống sót, có lẽ nàng sẽ buông tay, nhưng tuyệt đối sẽ không lấy phương thức này.
Nghe được ngôn ngữ không chút do dự của Cố Khuynh Thành, Dạ Thương Lan ha ha cười hai tiếng, “Ta liền biết, nếu như ngươi, kết cục của Phượng U năm đó liền sẽ không như vậy. Phượng U qua ngốc, cho rằng như vậy có thể thành toàn trách nhiệm của nàng đối với toàn bộ thần tộc, lại đã quên nàng vừa chết thần tộc một dạng sẽ đại loạn, Ngu Tật tất nhiên sẽ nhân cơ hội chiếm thần hoàng vị.”
Vọng Thư Uyển
Phượng U chết, lưu lại cục diện rối rắm, rất nhiều, Dạ Thương Lan cũng không nhớ rõ nữa, hắn cũng đếm không hết.
Chỉ có thể nói, quyết định này của Phượng U quá đột ngột cũng quá không chu toàn, nàng chỉ lo lắng nàng không có mặt mũi gặp người thần tộc, cũng không biết làm sao đối mặt với Mộ Quân Tà, liền đem tất cả ném ra sau,dứt khoát kiên quyết chọn tử vong.
“Ha ha, ta liền biết, ta liền biết. . .”
Dạ Thương Lan điên cuồng cười to, trong con ngươi tràn đầy vết thương, trong lòng cũng là như vậy cũng là như vậy.
Hắn có bao nhiêu yêu Phượng U, hôm nay lại có bấy nhiêu thống khổ, Cố Khuynh Thành lý giải, lại không thể nói cái gì, yêu hoặc không thương, đều là chuyện của một người, những người khác dù cho khuyên nữa cũng vô ích, nếu như tư tưởng của tất cả mọi người đều có thể bị một câu nói lay động, như vậy trên đời này cũng sẽ không có nhiều người không bỏ xuống được như vậy.
Giữa lúc hai người giằng co, tràng cảnh bên người lần thứ hai chuyển hóa, biến thành một mảnh non xanh nước biếc, trước mắt thế ngoại đào nguyên thương, cùng tràng cảnh ban đầu đại thể tương đồng, rồi lại có điểm bất đồng, tựa hồ ở đây càng nhiều bầu không khí tường hòa.
“Thần hoàng tân nhiệm, rốt cục xuất hiện rồi.” Thanh âm già nua phảng phất là từ phía chân trời xa xa truyền đến, Cố Khuynh Thành theo bản năng ngẩng đầu, nhìn về phía nơi phát ra thanh âm kia, đã thấy giữa không trung, bỗng nhiên yên vụ thanh sắc bốc lên cao.
Dần dần, yên vụ tản ra, lộ ra một mảnh thôn trang chằng chịt, bất đồng với thôn trang phổ thông, bầu trời của thôn trang nơi này thủy chung vây quanh một trận yên vụ thanh sắc, thật giống như tiên cảnh, không bao lâu, một lão giả râu bạc trắng chống long thủ quải trượng, mặc trường bào thanh sắc, từ trong khói mù đi ra, phía sau còn theo một đám nam hoặc nữ hoặc già hoặc trẻ.
Cố Khuynh Thành hé mắt đề phòng nhìn những người này, nhìn lão giả dẫn đầu hỏi: “Ngươi là ai?”
“Long tộc nhân thần long. . .” Dạ Thương Lan lộp bộp nói: “Bọn họ là tộc nhân thần long.”
Cái gì?
Trong Đoạn Thiên tháp cư nhiên thật sự có tộc nhân thần long?
Cố Khuynh Thành có chút khiếp sợ nhìn về phía đám người kia, đám người kia toàn thân không có nửa điểm hình dạng của rồng, hoàn toàn người.
“Các ngươi thật là tộc nhân thần long?” Cố Khuynh Thành hỏi dò.
Dạ Thương Lan cũng vẻ mặt cẩn thận phải biết rằng bộ tộc thần long năm đó chịu họa diệt tộc, Thần Ma đại chiến qua đi, hắn đã từng dẫn người đến tộc nhân thần long tìm kiếm người sống sót, thế nhưng trong tộc thần long khắp nơi đều là một mảnh huyết sắc, lật toàn bộ thần long tộc địa cũng không có tộc nhân còn sống.
Hôm nay ở chỗ này đột nhiên thấy những người này, Dạ Thương Lan là có chút không hiểu, tuy