Vừa đến nơi định mở miệng mắng thì hắn sựng người lại. Vân Lãng hai mắt thất thần nhìn ra xa, không nói gì. Hắn có thể cảm nhận được cả người cô toát lên cỗ bi thương, lạnh lùng, cô độc như tích tụ cả nghìn năm. Hắn thầm nhủ "Quá giống rồi" Cả hai có thể giữ nguyên trạng thái như vậy nếu Vân Lãng không mở miệng nói trước:
- Lão nhân! Ngươi có thể cho ta biết đây là đâu, ngươi là ai được chứ.
Hỏi thì hỏi nhưng mắt cô vẫn hướng về phía xa xăm vô định. Chẳng biết nguyên do gì lão nhân lại tiến lại gần ngồi cạnh Vân Lãng, thành thực nói với cô:
- Đây là Tư Quái Không. Nó là một không gian ta tạo lên từ rất lâu về trước. Ta là Tư Không, ta ở đây mà đúng ra là kẹt ở đây bao lâu rồi ta không biết, ta hiện nhiêu tuổi cũng không biết.
Vân Lãng kinh ngạc xoay sang nhìn lão nhân, hắn bây giờ không còn dáng vẻ lão ngoan đồng như ban nãy. Không biết nói gì liền đưa tay lên vỗ vai hắn mấy cái như an ủi. Cô hỏi:
- Vậy ngươi còn nhớ cái gì?
Nói rồi cô ngả người xuống lấy tay choàng ra sau đầu, hai chân buông thõng xuống đung đưa trên thác nước. Lão nhân cũng làm y hệt cô rồi trả lời:
- Ta nhớ ta có một đồ đệ. Hắn rất có thiên bẩm, là một ma pháp sư ám hệ. Có điều, hắn càng ngày càng mạnh, dã tâm càng lớn. Trong lúc mất cảnh giác, ta bị hắn hạ độc thủ. Để bảo toàn tính mạng, ta đành nhập vào Tư Quái Không như hai mà một, lênh đênh vô định thì lại gặp cuốn sách này rồi ẩn thân vào đó luôn. Ta chẳng biết lý do lại chọn cuốn sách này mà nhập. Có thể là định mệnh đi. Còn ngươi? Sao lại ở đây?
Vân Lãng nghe lão nhân kể biết trong đó có bao nỗi buồn, thất vọng. Đồ đệ nuôi lớn bao lâu nay lại ra tay hạ độc mình. Nó là cái cảm giác khó chịu cỡ nào. Vân Lãng nghe lão hỏi chỉ biết thở dài:
- Một người không thuộc thế giới này. Người ta tin tưởng nhất vì danh lợi mà quay lưng muốn gϊếŧ ta. Coi như lão thiên có mắt cho ta sống lại một lần nữa ở thế giới này, bắt đầu cuộc sống mới tốt hơn nhưng ta thấy chẳng tốt hơn là mấy. Mới sinh đã không cha không mẹ, nhưng bù lại cô cô đối xử với ta rất tốt như thân sinh ra ta vậy.
Nói đến đây Vân Lãng bất giác mỉm cười hạnh phúc nhưng nụ cười chỉ thoáng xuất hiện. Cô lo cho cô cô, lo cho nàng, cho đại ca ngốc. Cô nói tiếp:
- Rồi một ngày ta gặp nàng, coi như vì nàng, vì ta gặp phải cuốn sách này mà vào đây đi. Ngươi nói xem có cách ra khỏi đây hay không?
Nghe cô muốn rời đi, lão nhân nhảy dựng lên:
- Không được! Ngươi không được đi.
Vân Lãng nghi hoặc:
- Tại sao?
Lão nhân không biết nói gì. Lão đâu có thể nói vì có hứng thú muốn thu cô làm đồ đệ, vì tịch mịch quá lâu muốn có người bầu bạn nên muốn giữ cô ở lại. Hắn đành nổi tính ngoan đồng ngang ngược nói:
- Ta chính là chủ nhân ở đây đó. Ngươi muốn ra thì phải thắng ta.
Vân Lãng nhíu mày rồi dãn ra thở dài:
- Ngươi là đang giở thói lão ngoan đồng sao? Ngươi từng có thân nhân không?
Nghe đến hai chữ thân nhân lão liền trầm mặc. Vân Lãng nói tiếp:
- Ta thì có. Họ đang đợi ta. Còn có nàng, người ta muốn bảo vệ.
Lão nhân càng bị thu hút bởi dáng vẻ khổ sở của cô mỗi khi nhắc đến nàng. Lão hỏi bâng quơ không mong nhận lại câu trả lời:
- Nữ nhân đó là ai?
Không như hắn dự liệu, Vân Lãng lại trả lời hắn:
- Nàng là công chúa, một thiên tài. Là ta vô dụng không bảo vệ được nàng, là ta hủy đi tương lai của nàng.
Lão nhân nghi hoặc hỏi:
- Ngươi làm gì?
Vân Lãng như quay trở về cái đêm đó ở Tuyền Âm Sâm Lâm, từ từ kể cho lão nhân nghe.
Nghe xong hiểu đại khái câu chuyện lão vỗ vai cô trấn định:
- Này! Ngươi thích nàng ta sao?
Vân Lãng căng thẳng nhìn chằm chằm lão. Cô tưởng lão sẽ nói về vấn đề nào đó khác, không ngờ lại hỏi cái này. Vân Lãng lấy bình tĩnh mỉm cười nhìn xa xăm, cô lắc đầu:
- Là yêu! Có thể ngươi không tin nhưng không phải cá trong nước thì sao biết được nước nóng hay lạnh phải không.
Lão nhân vốn định hỏi trêu cô nhằm giảm bầu không khí nặng nề, cũng không mong cô trả lời. Lão cười lớn khi nghe cô nói vậy:
- Nha đầu, yêu. Vậy ngươi chứng minh cho ta xem ngươi yêu nàng thế nào.
Nói rồi hắn nhướn lông mày cười thách thức. Vân Lãng sửng sốt:
- Làm sao lão biết ta là nữ nhân?
Lão nhân cười khà khà:
- Có gì khó, ta nhìn qua là biết. Dù mạch tự của ngươi không khác nam nhân là mấy nhưng ta là ai chứ.
Nói rồi lão ngửa cổ lên trời cười lớn. Vân Lãng cảm tưởng hai lỗ mũi của lão nở to đến mức nhét vừa quả ổi vào đó. Kệ đi, cô cũng đâu cố tình che giấu chỉ là từ ngày Vân Vũ tuyên bố cô là nhị thiếu gia thì ai cũng coi cô là nam tử ngoại trừ vị ca ca ngốc kia. Lúc ở gần cô có điểm chán ghét hắn, lần nào gặp mặt hắn cũng phải ôm cô cho bằng được mà cô lại không thích ôm, đặc biệt là cô mắc chứng sạch sẽ. Lần nào gặp trên người hắn cũng nhễ nhại mồ hôi, cô có thể không chán ghét sao. Nhưng giờ cũng lâu không gặp lại có điểm nhớ. Vân Lãng thầm thở dài trong lòng.
Lão nhân thấy cô không nói gì nữa đành đổi đề tài:
- Này, không phải ngươi muốn biết cách cứu công chúa gì đó sao?
Vân Lãng hai mắt sáng rực hỏi:
- Ngươi biết!
Ngữ điệu có chút gấp gáp cùng kích động. Cô hồi hộp mong chờ. Lão nhân thầm cười tà, ý định của hắn sắp đạt được. Vân Lãng dĩ nhiên nhận thấy tia nguy hiểm trong mắt lão nhưng cô nhất định phải biết.
Lão nhân nhếch môi cười, tay vuốt vuốt mấy cọng râu còn sót lại sau vụ nổ. Nghĩ đến đây hắn thật muốn bắt đền cô, bộ râu đó hắn cất công chăm sóc lại đi đời trong phút chốc. Hắn nhất định trả thù. Nghĩ liền làm, hắn dương dương tự đắc nói:
- Có gì khó. Mấy cái trấn bảo gì đó của Long tộc ta cũng không coi ra gì. Có điều...
Vân Lãng đã trấn tĩnh lại, cô thản nhiên nhếch mi đợi hắn nói tiếp. Lão bất ngờ trước thái độ của cô, không phải ban nãy hứng khởi lắm sao. Lão hừ nhẹ nói tiếp:
- Ta có điều kiện. Đó là ngươi phải bái ta làm sư. Ở đây với ta cho đến khi đánh thắng ta thì thôi.
Vân Lãng cười lạnh. Điều kiện này khác nào giam cô lại chỗ này, dù biết cách cứu nàng nhưng không ra được thì cũng vô ích, chung quy lại người có lợi vẫn là hắn. Cô lạnh giọng nói:
- Lão ngoan đồng, ngươi xảo quyệt thật đấy. Ngươi có điều kiện thì ta cũng có.
Lão phấn khích vì nghĩ cô đã bằng lòng, lão phất tay ý bảo cô cứ nói. Vân Lãng dõng dạc nói:
- Ngươi cho ta biết cách, ta trở ra cứu nàng. Xong việc sẽ trở vào đây. Ngươi nói cho ta cách nhưng giam ta ở đây không phải ta quá thiệt thòi sao.
Lão nhân nhảy dựng lên phản đối:
- Không được.
Vân Lãng nhếch môi cười lạnh, quả nhiên có vấn đề:
- Tại sao không?
Cô hạ giọng hỏi. Lão nhân bất giác rùng mình lạnh sống lưng. Lão nuốt nước bọt ực một cái, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại khai hết:
- Cách này nhanh thì 5 năm, chậm thì.... ta không biết.
Vân Lãng nghe vậy đen mặt tức giận, xung quanh nguyên tố dao động mãnh liệt. Lão nhân vội chạy ra xa đứng vội xua tay:
- Ta chưa nói hết! Bình tĩnh!
Phải mất lúc lâu Vân Lãng mới điều hòa được hơi thở, kìm nén tức giận. Cô phi ánh mắt sắc lẹm về phía hắn. Lão nhân từng bước tiến lại gần cười hề hề. Từ đâu xuất hiện sợi dây chuyền, chính giữ có viên ngọc tròn dát mỏng, bên trong lờ mờ nhìn thấy khắc văn ấn ký nhưng Vân Lãng không đọc được. Cô cảm giác đó chính là thứ cô cần. Lão nhân cầm sợi dây chuyền đung đưa trước mặt cô, cười đắc ý:
- Thế nào! Đó là thứ ta nói đến. Cái gì Long tộc kia chỉ giúp có sức khỏe bình thường nhưng cái này của ta chính là cải tạo cơ thể. Không có kinh mạch nó cũng không ngán. Vả lại cái gì 5 năm hay lâu hơn đó là với người khác. Bọn hắn còn mất thời gian thu thập vật liệu, chế tạo cái nay a. Ngươi may mắn mới có thể gặp nó. Không mất thời gian cái gì