Nhóm Vân Lãng đến Đế Đô vừa lúc gần hết thời gian đăng ký của ngày hôm đấy. Lam Dạ cùng mọi người đang đứng ở bàn đăng ký. Mỗi người chỉ cần báo danh cùng lĩnh vực sức mạnh mình sau đó đi vào trong kiểm tra thực lực có đạt mức yêu cầu không là được. Lam Dạ và Khương Tử cùng là ma pháp sư nên đi đến khu vực của mình. Vân Lãng tuy báo là ma pháp sư nhưng vì khônh muốn Tiểu Thúy đi một mình nên cô đi theo. Ban đầu Tiểu Thúy ái ngại từ chối nhưng trước thái độ cương quyết của cô đành tùy ý cô. Chỉ có Lam Dạ thấy khó chịu khi phải đi chung Khương Tử. Từ đầu đến cuối hắn bám cô như đỉa đói vậy.
Đến nơi kiểm tra thực lực của ma pháp sư Lam Dạ không khỏi kinh ngạc. Số lượng lão sư ở đây lại nhiều kinh khủng. Chỉ đi vài đoạn đã gặp một lão sư. Nàng thật băn khoăn không biết có phải Hoàng Hoa học viện huy động toàn bộ lão sư đến hay không. Nàng đi thăm quan một lúc thì nghe lão sư đứng trên thượng đài triệu tập toàn bộ thí sinh đến kiểm tra thực lực.
Nàng đưa mắt quan sát lên thượng đài khó hiểu. Trên đó có đặt 5 cái bục in ký hiệu từng sức mạnh: hỏa, thủy, mộc, thổ, phong. Trên mỗi bục lại trống không. Dĩ nhiên không có thể có bục của nguyên tố quang, ám, lôi, không gian vì ngày hôm nay không hề có người báo sức mạnh này. Toàn trường sôi nổi bàn tán. Lão sư chủ trì phổ biến luật lệ:
- Các ngươi cũng thấy trên đây có mấy bục đại diện từng nguyên tố. Lần lượt lên chọn bục nguyên tốcủa mình rồi dồn sức mạnh vào đó. Ký hiệu phát sáng thì thông qua còn không thì loại. Mức độ sáng của ký hiệu thể hiện thực lực cấp độ của ngươi. Ai thực lực cao nhất sẽ được hưởng đặc cách từ học viện.
Lão nhân ngừng lại một lúc đợi mọi người tiếp thu rồi nói:
- Nếu chuẩn bị xong rồi thì bắt đầu đi.
Một lão sư trên tay cầm quyển sổ kêu lớn:
- Nhã Ly thủy hệ sức mạnh, Tuấn La thổ hệ sức mạnh, Lạp Lệ Sa mộc hệ sức mạnh,...
Lão sư ngừng đọc khi trên đài đã đủ chỗ của bốn 5 người. Cả năm đều bắt đầu đặt tay lên bục truyền sức mạnh vào, lập tức cả 5 ký hiệu đều phát sáng. Lão sư chủ trì dõng dạc đọc:
- Nhã Ly tam cấp, Tuấn La nhị cấp, Lạp Lệ Sa tứ cấp,...
Cả năm người có duy nhất nữ nhân tên Lạp Lệ Sa là tứ cấp còn lại chỉ là tam, nhị cấp. Tất cả ánh mắt ngưỡng mộ có ghen tỵ có đều đổ dồn về nữ nhân đặc biệt. Lam Dạ cũng vậy, nàng đánh giá nữ nhân này trạc 18, 19 tuổi, dáng người cao cân đối, trên mặt lúc nào cũng có nụ cười thân thiện tỏa nắng tràn đầy năng lượng, ánh mắt thuần khiết. Lam Dạ có ấn tượng khá tốt về nữ nhân này, có cơ hội sẽ kết hảo hữu.
Sau 1 canh giờ có rất nhiều người đi lên nhưng cũng chỉ dừng ở tam cấp, nhị cấp. Có người ký hiệu vừa phát sáng liền vụt tắt hoặc không xuất hiện. Lão sư tiếp tục đọc tên:
- Khương Tử song hệ hỏa phong sức mạnh chọn phong sức mạnh ứng thi, Hoàng Hoa Lam Dạ hỏa hệ sức mạnh , Phác Thái Anh thủy hệ sức mạnh, Trí Tú mộc hệ sức mạnh, Trân Ni thổ hệ sức mạnh.
Lúc tên 5 người được đọc ra thì toàn trường một phen náo loạn. Tiếng xì xầm to nhỏ:
- Song hệ đó. Hình như là đại thiếu gia Khương gia.
- Ta thấy hứng thú nhất với vị công chúa hoàng thất kia. Nghe đâu nàng bị phế kinh mạch đó.
- Vậy sao? Ta cũng hiếu kỳ rồi.
- Ngươi xem, ba vị mỹ nữ kia là nhi nữ nhà ai. Ba vị đó so với mỹ nhân Lạp Lệ Sa kia cũng không thua kém.
Lão sư phải lên tiếng nhắc nhở mới dẹp yên được mấy lời bàn tán. Hắn nhìn 5 người ra hiệu bắt đầu. Cả năm bục đều phát sáng, trong đó mờ nhạt nhất là bục của Khương Tử. Còn lại 4 bục ánh sáng đều như nhau.
Lão sư chủ trì dõng dạc nói:
- Khương Tử tam cấp, những người còn lại tứ cấp.
5 người ung dung bước xuống. Lúc này Lam Dạ dõi mắt theo 3 nữ nhân kia thì thấy họ bước đến chỗ của Lạp Lệ Sa cười nói vui vẻ. Nhìn qua cũng biết họ quen thân nhau từ lâu. Nhóm người ưu tú, xinh đẹp như vậy nhất định cô sẽ kết bạn. Đang quan sát họ thì ánh mắt nàng vô tình chạm phải ánh mắt của nữ nhân Trí Tú. Trí Tú hai mắt híp lại mỉm cười nhìn nàng. Lam Dạ hai tai đỏ ửng vội quay người rời đi. Nên nàng không biết sau khi nàng rời đi thì trên gương mặt tươi cười ban nãy xuất hiện vẻ đau khổ nhăn nhó. Trí Tú xoa xoa bàn tay đang nhéo tay mình kêu:
- Ni nhi, đau a.
Trân Ni hừ lạnh buông tay không thèm để ý đến con người kia đang đuổi theo mình mà thẳng bước bỏ đi. Còn lại hai người kia thì bịt miệng nén cười chạy theo.
Còn về Vân Lãng, cô đợi Tiểu Thúy kiểm tra xong thì trở về vừa kịp lúc lão sư đọc tên mình. Vì không muốn gây sự chú ý nên cô chỉ dừng ở tứ cấp sức mạnh.
Sau khi kiểm tra xong thì bọn họ đang tìm khách điếm. Tuy Cố Đô sầm uất, rộng lớn nhưng có nhiều người đến nên những khách điếm tốt thậm chí khá cũnh bị thuê hết chỉ còn mấy khách điếm trung bình. Lam Dạ, Vân Lãng và Tiểu Thúy thì không vấn đề gì nhưng Khương Tử thì nhất quyết phải tìm khách điếm thượng hạng hắn mới ở. Vì vậy bọn họ lang thang khắp phố gần nửa canh giờ vẫn khômg tìm thấy. Lam Dạ khó chịu nói:
- Khương Tử, nếu ngươi muốn khách điếm hạng sang thì đi một mình đi. Ta cùng Tiểu Thúy và Ái hộ vệ đi riêng.
Khương Tử chưa kịp lên tiếng phản đối thì đã có người khác nói tay hắn:
- Công chúa, không được.
Lam Dạ nhíu mày nhìn Vân Lãng hỏi:
- Tại sao?
Vân Lãng từ tốn nói:
- Hiện tại chỉ còn khách điếm hạng trung bình, thấp, dịch vụ kém, người ở đó không ổn. Nếu người mệt có thể đến chỗ kia nghỉ chân. Ta sẽ đi tìm.
Lam Dạ theo hướng tay Vân Lãng chỉ thì thấy đó là khách điếm hạng thường. Khách điếm có thể hết phòng nhưng tuyệt đối không thiếu chỗ ngồi. Vân Lãng không nói gì thẳng hướng khách điếm đi đến. Tiểu nhị thấy cô lạ lẫm thì cười ái ngại:
- Khách quan, không biết ngài đến ăn hay thuê phòng. Nếu thuê phòng thì thật xin lỗi. Chỗ chúng ta hết phòng rồi.
Vân Lãng lạnh lùng nói:
- Ta đến ăn.
Tiểu nhị bất giác rùng mình né người cho nhóm Vân Lãng đi vào. Cô chọn chỗ sạch sẽ rồi gọi vài món ăn nhẹ. Thấy Lam Dạ đã an tọa thì cô nói:
- Công chúa, người ở đây. Ta đi tìm phòng. Rất mau trở lại.
Vân Lãng ra khỏi khách điếm, cô kiếm chỗ khuất rồi lấy ngọc truyền âm ra nói:
- Cô cô, khách điếm người thuê phòng là ở đâu?
Ngọc truyền âm phát sáng:
- Lưu Bích Thủy. Ta đã căn dặn hạ nhân nên cứ đến đó là sẽ có người đưa các ngươi phòng.
Giọng nói không ai khác ngoài Vân Vũ. Cô vì lo Tiểu Cẩm và Đào Thể lạ lẫm địa phương nên đích thân hộ tống hai người. Cô đến đây sớm hơn Vân Lãng một ngày, vả lại Lưu Bích Thủy là một cơ ngơi của Vân gia, khách điếm thượng hạng. Chưa hết, toàn bộ cấu trúc, cách bày trí, cách hoạt động của Lưu Bích Thủy là do Vân Lãng sáng kiến nhưng Vân Lãng lại quên mất cái cơ ngơi này. Vân Vũ nói Lưu Bích Thủy cô mới chợt nhớ ra.
Vân Lãng cất ngọc truyền âm rồi quay trở lại. Cô đến gần công chúa nói:
- Công chúa, ta đã tìm thấy phòng ở Lưu Bích Thủy rồi. Dùng bữa xong sẽ đi.
Lam Dạ nhẹ gật đầu nói:
- Ái hộ vệ đã cực khổ. Ngươi cũng ăn vài miếng đi.
Vân Lãng ngồi xuống đối diện Lam Dạ. Cô thong thả gắp vài miếng rồi buông đũa. Mấy món ăn ở đây không tính là tệ nhưng cô kén ăn. Bình thường ăn cũng là tự tay cô nấu không thì cũng là trù sư tam sao trở lên. Vân Lãng lướt qua nhìn Lam Dạ. Quả nhiên nàng cũng buông đũa. Nhìn đến Khương Tử bên cạnh, hắn đang mải mê ăn chẳng để ý xung quanh. Toàn bộ món ăn trên bàn đa phần hắn giải quyết. Tiểu Thúy cũng buông đũa từ lúc nào rồi.
Đợi Khương Tử ăn xong cô mới nói:
- Giờ chúng ta đi thôi.
Khương Tử ngơ ngác hỏi:
- Đi đâu?
Hắn là mải ăn nên không để ý ban nãy Vân Lãng nói gì. Cô cũng không thèm trả lời hắn. Tiểu Thúy khinh thường nói:
- Lưu Bích Thủy.
Khương Tử há hốc mồm không tin nói:
- Ngươi thuê được phòng ở đó!
Lam Dạ cùng Tiểu Thúy nghe vậy nghi hoặc nhìn hắn. Tiểu Thúy nói:
- Tại sao Ái huynh lại không thuê được. Khương công tử, ngươi nghĩ ngươi không làm được thì kẻ khác cũng không sao.
Khương Tử tức giận chỉ tay vào nàng nói:
- Ngươi....
Tiểu Thúy hất cằm thách thức:
- Ta làm sao?
- Đến rồi.
Vân Lãng lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện không mấy yên bình này lại. Tiểu nhị thấy Vân Lãng đến thì hồ hởi chạy ra tiếp đón:
- Ái công tử, phòng của các vị chúng ta đã thu xếp xong. Xin mời.
Mỗi người một phòng, sau một hồi sắp xếp thì phòng Lam Dạ giữa phòng Khương Tử và Tiểu Thúy. Còn Vân Lãnh ở cạnh phòng Khương Tử. Ngoài Khương Tử hài lòng với cách sắp xếp này ra thì không ai vui vẻ cả.
Vân Lãng nhanh chóng vào thay bộ y phục khác. Cả ngày đi lại bụi bặm, khó chịu. Cô đi xuống nhà bếp của khách điếm. Tiểu nhị thấy vậy tưởng cô muốn gọi món thì hỏi:
- Ái công tử, không biết ngài cần gì có thể gọi ta giúp ngài.
Vân Lãng lạnh lùng đáp:
- Đa tạ. Ta muốn tự mình làm.
Nói rồi cô bước tiếp nhưng tiểu nhị đứng chặn đường nói:
- Ái công tử, thất lễ. Nhưng