Mẫu thân Tử Ảnh Kỳ, Hạ Nhược Lan trước nay vẫn luôn bệnh nên Phong Lăng chưa thấy nàng bao giờ, chỉ biết phụ thân Tử Ảnh Kỳ đã sớm nguội lòng với nàng. Chẳng qua, lo sợ thế lực của Hạ gia ở Đế Đô nên cái gọi là phu thê vẫn còn đó. Thật ra Hạ gia ở Đế Đô cũng không phải gia tộc lớn nhưng so với một Tử gia ở Kỳ thành nho nhỏ chẳng lẽ lại không hơn. Tử gia đối với nàng thực chất cũng không có chỗ nào tệ bạc, chỉ là khi nàng mang thai đứa con đầu lòng, cũng chính là Tử Ảnh Kỳ lại không may sinh non, tuy tính mạng còn giữ được nhưng đổ bệnh liên tục, không có cách nào tiếp tục sinh con. Phụ thân Tử Ảnh Kỳ thân là con trưởng, há lại cam chịu. Tuy không đường đường chính chính nạp thiếp vào phủ nhưng nha đầu thông phòng lại không ít. Hạ gia ở Đế Đô xa xôi làm sao biết được chuyện này. Tử Ảnh Kỳ lớn lên trong hoàn cảnh đó cũng chẳng có hy vọng gì với phụ thân nữa chỉ là nàng không ngờ...
"Khi ngươi dời đi không lâu, nữ nhân mà phụ thân sủng ái nhất mang thai, phụ thân không chút suy nghĩ mà nạp nàng ta làm thiếp. Tưởng rằng mọi chuyện đến đây là xong ai ngờ nàng ta lại sinh một cái nam hài tử, mặc kệ mọi người khuyên nhủ thế nào hắn vẫn quyết phế thê, đưa nàng ta lên làm chủ mẫu, đẩy mẫu thân xuống làm di nương. Mẫu thân ta tuy không còn vương vấn gì nhưng một lần lại một lần như thế, nàng không nhịn được nữa liền hưu phu.
Phụ thân ta lúc đó rất tức giận, miệng không ngừng mắng chửi mẫu thân còn nói có hưu cũng là hắn hưu thê, làm sao đến lượt mẫu thân hưu hắn? Nực cười, vì Tử gia mà mẫu thân để hắn sống yên bình, không biết ơn mà còn dám nói vậy.
... Cuối cùng, ta cùng mẫu thân đến Đế Đô, về Hạ gia. Các bá bá, bá mẫu ta sau khi biết chuyện thì liền nói ngay lập tức muốn diệt tộc Tử gia. Nhưng Tử gia ngoài phụ thân ta quả thực chẳng có ai đáng giận, mẫu thân không muốn để họ bị liên lụy, Hạ gia vì nể mặt mẫu thân mới liền tha cho Tử gia một kiếp."
Tử Ảnh Kỳ nói liền một hơi, giọng nói mặc dù vô cảm nhưng không giấu nổi tia đau lòng nơi đáy mắt. Phong Lăng thở dài, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh a, người thì cố gắng tìm kiếm phụ mẫu, người thì có mà cũng như không.
"Ảnh Kỳ tỷ, đừng nên để những chuyện như vậy trong lòng, không đáng chút nào."
"Ta biết. Bởi vậy bây giờ ta sẽ cố gắng tu luyện để phụ thân hối hận vì những gì đã quyết định."
"À..." Ý ta là cứ kệ đi, người vậy chẳng đáng để ta phải để tâm. Phong Lăng nghĩ thầm. Nhưng có lẽ không phải ai cũng có thể nghĩ như nàng, hơn nữa còn là phụ tử... quả nhiên nàng rất không hợp với loại chuyện này a.
Trong lúc nói chuyện hai người đã đến được nơi báo danh, lúc này mọi người không còn chen lấn nữa mà xếp thành nhiều hàng rất ngay ngắn, còn về số lượng thứ lỗi không đếm hết được. Phong Lăng và Tử Ảnh Kỳ đứng song song ở hai hàng, nối tiếp dòng người tưởng như vô tận này.
"Người tiếp theo." một lão sư tầm trung cất giọng đều đều, xem ra là rất chán công việc này rồi.
Cuối cùng cũng đến lượt, nàng chính là chờ lâu đến muốn hóa đá rồi đây. Phong Lăng thở dài.
"Điền thông tin của ngươi vào đó." lão sư chỉ vào tờ đơn để sẵn trên bàn sau đó tiếp tục quay lại công việc ghi chép của mình.
Phong Lăng cầm bút lên, nhìn qua tờ đơn một lượt. Ừm, tên... tuổi... nguyên tố sử dụng... cảnh giới... nghề nghiệp... rồi còn một hàng dài thông tin phía sau nữa. Tên sao? Nàng chọn vào Học Viện thì ắt sẽ từ đây đi lên tiêp cận kẻ địch, nếu dùng thân phận thật sự có lẽ sẽ gặp nhiều khó khăn... hơn nữa muốn được chú ý trong hàng ngàn Tu Luyện Giả thì có hơi tốn thời gian... Suy nghĩ một hồi, Phong Lăng đặt bút viết.
Tên: Bạch Thiên Diệp
Tuổi: 16
Nguyên tố: hỏa nguyên tố
Cảnh giới: Huyền cảnh sơ cấp
Nghề nghiệp: Luyện Dược Sư
Tốt lắm, cứ vậy đi. Phong Lăng nhìn lại một lần nữa rồi mới đưa tờ đơn cho lão sư. Lão giả nhận lấy đọc qua một lần coi như lấy lệ, vừa nhìn đến ba chữ Luyện Dược Sư thì khựng lại, nhìn lên nữ tử trước mặt lần đầu chân chính quan sát nàng.
"... Khảo hạch Luyện Dược Sư đi cửa bên trái, còn lại đi cửa bên phải." mãi hồi lâu sau lão giả mới cất giọng, nói lại câu nói đã quá quen thuộc.
"Đa tạ."
Cho đến khi tới lượt người khác, lão giả vẫn không thể tập trung vào công việc lần nữa. Luyện Dược Sư vốn đã hiếm, Luyện Dược Sư trẻ tuổi lại càng hiếm hơn mà cấp bậc đạt được như nữ tử vừa rồi lại càng khó, phải biết song tu vô cùng khó khăn, lại còn trẻ tuổi như vậy. Vốn nghĩ chỉ thiên tài Lãng gia, đại tiểu thư Lãng Doanh là người duy nhất ai ngờ vẫn còn một người. Giả như nữ tử này thông qua được khảo hạch mà tấn nhập Học Viện, chỉ sợ Luyện Đan Các một núi hai hổ, một ngày cũng khó yên bình a.
Tất nhiên chuyện này chỉ là suy nghĩ của một mình lão sư, nếu Phong Lăng mà nghe được chắc chắn khịt mũi khinh bỉ. Nàng mới không thèm so đo với kẻ khác, năng lực của nàng tự bản thân nắm rõ là tốt rồi.
Khi phong Lăng vào đến đan phòng khảo hạch thì chỉ có vỏn vẹn 7 người trong đó: 4 nam, 3 nữ. Ngoại trừ một nữ tử có vẻ ngoài khá ưa nhìn, còn lại một đám ai cũng đều mang vẻ hồi hộp thấy rõ. Phong Lăng nhận ra cái kia nữ tử, nàng ta từng tranh giành nhẫn không gian với nàng, vốn tưởng chỉ qua đường chạm nhau một lần không nghĩ còn gặp lại. Có điều, nước sông không phạm nước giếng nếu nàng ta không gây sự nàng cũng chẳng buồn để ý. Phong Lăng tiếp tục quan sát xung quanh, nội thất khá đơn giản chỉ có khoảng trên dưới 20 lò luyện đan, một tủ nhỏ để thảo dược cùng một ít lọ sứ nhỏ, xem ra căn phòng này chỉ dựng nên để kiểm tra năng lực thôi, cũng không phải đan phòng thực sự.
Từ