Choang.
Tay Lãng Doanh run run, nàng không để ý đến lọ đan dược bị vỡ trên nền mà chỉ chằm chằm nhìn vào lọ đan dược trên tay lão sư. Đan dược cực phẩm? Đây là khái niệm gì a. Phải biết vài tháng trước khi Vạn Hoa Các tung ra đan dược cực phẩm đã gây ra một hồi phong ba lớn cho các đế quốc. Đan dược cực phẩm không phải không có, chẳng qua cùng lúc xuất hiện nhiều như vậy mới khiến người ta kinh hách, cực phẩm đan dược trân quý sao có thể so sánh với rau cải ngoài chợ được.
Nhưng... cực phẩm đan dược... nữ tử này sao có thể... "Ta không tin! Nàng ta mới bao nhiêu tuổi? Làm sao có thể luyện chế cực phẩm đan dược?"
"Ý ngươi là lão phu nói dối?" lão sư nhíu mày. Vị Lãng tiểu thư này mặc dù thiên phú rất cao nhưng tính tình cao ngạo quá mức, không coi trên dưới ra gì, hơn nữa phải biết Luyện Dược Sư coi trọng nhất là đan dược của mình, vậy mà nàng ta lại mặc nhiên để chúng rơi vãi trên nền đất... thật sự quá mức thất vọng.
"Ta, ta không phải có ý đó. Chỉ là lão sư cũng biết luyện chế đan dược cực phẩm khó khăn như thế nào, nàng ta cũng chưa tới 20 tuổi, làm sao có thể?"
"Có thể hay không thể cũng không phải do ngươi quyết định. Được rồi khảo hạch kết thúc. Tổng cộng năm người Tây Môn Hạ, Lam Y, Âu Dương Lam Vân, Lãng Doanh và Bạch Thiên Diệp thông qua. Hiện tại không còn sớm nữa, các ngươi liền trở về, ngày mai lại tới. Sẽ có người đón các ngươi." nói xong hai lão giả bèn phất tay rời đi, phải mau chóng báo cho Tề đại sư chuyện này.
Phong Lăng lẳng lặng rời khỏi phòng, chẳng chút để tâm tới ánh mắt căm ghét của vị Lãng đại tiểu thư.
"Phong Lăng, ta thông qua rồi." Tử Ảnh Kỳ vừa nhìn thấy Phong Lăng liền vui mừng chạy tới xong lại nhớ ra chuyện gì đó liền giả bộ giận dỗi. "Thì ra muội là Luyện Dược Sư, vậy mà không nói cho ta biết. Có biết không thấy muội trong đấu trường ta lo cỡ nào không hả?"
"Tỷ đâu hỏi ta." người không hỏi, tại sao bản thân phải vạch áo cho người xem lưng?
"Muội... thật là... Vậy muội thông qua khảo hạch chứ?"
"Ân. May mắn thông qua." Phong Lăng nhàn nhạt trả lời.
Oanh. Hình như có gì đó vừa nổ tung trong đầu Tử Ảnh Kỳ. Phong Lăng, nàng vừa nói là thông qua... Là Luyện Dược Sư a, hơn nữa còn là Luyện Dược Sư mới tu luyện từ hai năm trước. Nàng thừa nhận là nàng muốn cùng Phong Lăng học tập một chỗ, nhưng mà... thiên phú cỡ này thật quá dọa người rồi. Cái gì mà đệ nhất xấu nữ kiêm phế vật Kỳ thành chứ, Phong Lăng rõ ràng là tuyệt đỉnh thiên tài, hơn nữ còn là đệ nhất mĩ nhân, là thiên chi kiều nữ a.
Tử Ảnh Kỳ trừng mắt nhìn kẻ kiến mình suýt thì đau tim chết. Được rồi Ảnh Kỳ, ngươi là nữ tử, nữ tử thì phải dịu dàng, phải dịu dàng, dịu dàng, dịu dàng...
"Ngày mai là chúng ta chính thức tấn nhập học viện rồi, hay hôm nay muội tới Hạ gia đi." phải nói sang chuyện khác, nếu không nàng chịu không nổi mất.
Phong Lăng hơi nhíu mày, nàng cũng không phải Diệp Phong Lăng trước đây nên thật ra cùng Tử Ảnh Kỳ cũng chẳng có quan hệ gì. Nếu chỉ là qua lại vài câu thì không sao nhưng nàng không thích người lạ thân cận, hôm nay còn cười cùng nàng nhưng ai biết ngày mai nàng ta có đâm sau lưng nàng hay không. Đời trước một lần đối với nàng là quá đủ rồi.
"Ta đã trả tiền thuê phòng rồi, không thể lấy lại."
"A..." ánh mắt Tử Ảnh Kỳ lộ ra vài tia thất vọng xong lại khôi phục về như cũ "Vậy ta trả tiền phòng giùm muội."
"Không cần." dứt lời, Phong Lăng rời đi mặc kệ Tử Ảnh Kỳ còn đứng đó kinh ngạc.
"Phong Lăng....." Tử Ảnh Kỳ nhìn theo bóng lưng nàng thì thầm. Hai năm không gặp, Phong Lăng như biến