Thế kỉ 21
Tại một nơi ở Los Angeles
Trong không gian tĩnh mịch của buổi đêm, một giọng nói âm trầm phát ra từ tòa biệt thự của tỉ phú Steward Ray. "Ha ha, lũ ngu xuẩn, vậy mà cũng tin. Cứ thế này rồi sớm muộn gì thế giới này cũng sẽ phải quỳ gối dưới chân ta. Ha ha ha." Một cô gái với khuôn mặt tinh xảo cùng mái tóc bạch kim đang đứng trước của sổ cười lớn, tiếng cười có cảm giác như tiếng gọi của tu la đến từ địa ngục vậy. Phía sau cô là một người đàn ông mập ú đang nằm trên đất, đó là xác của tên tỉ phú.
"Phải. Sẽ không lâu nữa..." Một giọng nói trầm thấp khác vang lên, nghe mà quỷ dị.
"Hửm? Có vấn đề gì sao Vu Kỷ" Cô gái có mái tóc bạch kim giờ đã đi vào trong phòng, cô thấy Vu Kỷ đang ngồi trên ghế sô pha suy nghĩ gì đó nhưng cũng không đi lại gần mà đi theo hướng ngược lại, về phía đống tài sản của tên tỉ phú Steward.
"Không vấn đề gì cả, chỉ đang suy nghĩ vài thứ thôi Phong Lăng." Vu Kỷ trả lời như có như không, tay cầm lên ly rượu vang nhấm nhám, khóe môi hắn cong lên lại càng làm cho hắn thêm phần quỷ dị.
"Hừ. Lần nào cũng nói thế." Diệp Phong Lăng hậm hực nhưng cũng bỏ qua chủ đề này "Cái lão Steward cũng giàu phết ta. Tiền tài không thiếu, lại còn chất một đống báu vật trong nhà.... Gì đây?" Đang nói bỗng Phong Lăng dừng lại, lấy từ trong đống bảo vật ra cầm trên tay 1 chiếc nhẫn.
"Sao vậy?" Thấy Phong Lăng dừng lại, Vu Kỷ đặt ly rượu xuống bàn đi đến gần cô.
"Không có gì chỉ là có cảm giác chiếc nhẫn này là lạ thôi." Phong Lăng nhè nhẹ lắc đầu, giơ chiếc nhẫn lên cao.
Đó là một chiếc nhẫn bạc được trạm khắc tinh xảo, trên chiếc nhẫn là bốn con thú Long, Lân, Quy, Phượng nhìn hết sức sống động. Tuy nhiên điều làm Phong Lăng chú ý nhất chính là viên ngọc đính trên nó. Một viên ngọc màu trắng trong cảm giác như chỉ cần chạm nhẹ là nó có thể tan biến vào hư không vậy. Nhưng dù nhìn như thế nào thì cũng nhìn ra đây là nhẫn dành cho nữ, một chiếc nhẫn tinh xảo mà nhỏ gọn nhưng cũng không kém phần huyền bí.
"Nhìn rất hợp với cô." Đuôi lông mày Vu Kỷ khẽ nhếch lên nhìn chiếc nhẫn nói.
"Đó là đương nhiên rồi, ta đây cái gì đeo chẳng hợp." Tuy rằng nói thế nhưng Phong Lăng vẫn đeo chiếc nhẫn lên tay, cô có cảm giác như mình nên giữ chiếc nhẫn này.
"Phong Lăng này. Cô gặp ta bao lâu rồi nhỉ?" Vu Kỷ đi ra ngoài ban công nhìn lên màn đêm đen tối cất giọng hỏi.
Phong Lăng bị kéo ra khỏi mạch suy nghĩ nên hơi giật mình nhưng vẫn trả lời "13 năm. Kể từ năm tôi lên 7."
"13 năm. Phải 13 năm rồi. 13 năm mà cô đã đi đến được như ngày hôm nay, tôi cũng cảm thấy đáng sợ thay." Vu Kỷ vẫn nhìn vào màn đêm đen kia mà cất tiếng.
"Có ý gì?" Phong Lăng thấy Vu Kỷ nói vậy không hiểu hỏi lại. Hẳn nếu là người bình thường nói câu nay thì khẳng định bây giời hắn đã được uống trà với diêm vương nhưng lời này lại do Vu Kỷ_người duy nhất cô tin tưởng nên Phong Lăng mới hỏi lại.
Vu Kỷ đi vào phòng, đến bên chiếc bàn cạnh ghế sô pha rót ra hai ly rượu vang mang đến đưa Phong Lăng một ly, ly còn lại lại tiếp tục đưa lên môi nhấm nháp. "Cô hẳn phải biết mình là thiên tài. 20 tuổi mà không một ai trên thế giới này mà không biết đến cô."
"Nếu cậu muốn không phải cũng vậy sao?" Phong Lăng cầm ly rượu vang cũng bắt đầu nhâm nhi.
"Tôi không được như cô Phong Lăng à." Vu Kỷ lắc đầu. "28 tuổi rồi nhưng người ta nào biết đến tôi."
"Đó là do cậu không muốn." Phong Lăng uống cạn ly rượu nhẹ giọng nói.
"Phải. Tôi không muốn ai biết đến tôi nhưng tôi cũng ghét kẻ được nhiều người biết đến." Vu Kỷ đặt ly rượu xuống quay người đối diện với Phong Lăng nói.
"Vu Kỷ, cậu..." Phong Lăng nhíu mày, cảm giác được Vu Kỷ rất khác ngày thường.
"Phong Lăng à. Tôi ghét nhất là những kẻ được nhiều người biết đến, mà kẻ như vậy lại ở ngay bên cạnh tôi. Theo cô thì tôi sẽ làm gì?"
"Cậu..." Phong Lăng đang định hỏi lại Vu Kỷ hắn hôm nay có bị làm sao không thì một trận nóng như lửa thiêu truyền đi khắp người cô khiến cô không tự chủ mà đánh rơi ly rượu, chống tay xuống bàn. Phong Lăng nhìn Vu Kỷ ánh mắt khó hiểu rồi lại nhìn xuống ly rượu đã bể cười khẩy phun ra một chữ "Độc?".
Làm như không nghe được Phong Lăng hỏi, Vu Kỷ vẫn tiếp tục nói. "Phong Lăng à, cô ngay từ đầu đã không nên tồn tại trên thế giới này rồi. Có trách thì cô cũng đừng nên trách tôi mà hãy trách cô quá hoàn hảo, hơn cả tôi." thấy Phong Lăng đang lay hoay làm gì đó Vu Kỷ lại nói tiếp. "Vô ích thôi, độc này chính do cô mới sáng chế xong hôm qua, còn chưa thử nghiệm trên cơ thể người, giải không được đâu."
Phong Lăng lúc này cũng đã thấy được bản chất của vấn đề cũng quay ra nói với Vu Kỷ "Tôi không nên dễ dàng tin tưởng người khác như thế."
Vu Kỷ lắc đầu "Đừng nói thế Phong Lăng à, dù gì tôi cũng là ân nhân của cô, cô sao lại không tin tưởng tôi được?" Vy Kỷ tuy là đang hỏi nhưng ngữ điệu lại là khẳng định, hắn chắc chắn cô sẽ tin hắn, hắn biết ngay từ giây phút đầu gặp cô. Không đợi Phong Lăng trả lời, Vu Kỷ nói tiếp "Cô chết đi rồi cũng đừng lo, tâm nguyện của cô tôi sẽ giúp cô hoàn thành. Dù cô có làm gì thì kết quả vẫn chỉ vậy thôi." Thấy Phong Lăng lục lọi xác của Steward Ray Vu Kỷ bổ sung câu sau.
"Thật vậy sao?" Phong Lăng như tìm thấy được thứ muốn tìm, nhếch mép lên hỏi.
Vu Kỷ bỗng nghĩ ra điều gì đó, mặt hắn tái mét, lao thẳng đến chỗ Phong Lăng.
"Vu Kỷ, cậu phải biết rõ hơn ai hết kẻ muốn hại tôi tuyệt đối chưa bao giờ được sống yên chứ."
BÙM! Một tiếng nổ vang lên, cả toà biệt thự chìm trong khói lửa.
Nếu như có kiếp sau, ta tuyệt đối sẽ không tin tưởng người khác dễ dàng như vậy.
Trong đám cháy, Phong Lăng tự nhủ với chính mình, một giọt nước mắt từ khóe mi lăn xuống rơi đúng vào chiếc nhẫn trên tay cô, một luồng ánh sáng trong suốt bao bọc lấy thân thể Phong Lăng...
-----***-----
Phá Thiên Đại Lục.
Đây là nơi mà vị thế của con người được đánh giá bằng sức mạnh, thế giới cường giả vi tôn. Con người ở đây chia làm hai loại chính là Tu Luyện Giả và Võ Tu Giả.
Tu Luyện Giả gồm có 19 cảnh giới tất cả. Sơ cảnh, Trung cảnh, Cao cảnh, Huyền cảnh, Bạch cảnh, Chu cảnh, Thanh cảnh, Thiên Huyền cảnh, Thiên Bạch cảnh, Thiên Chu cảnh, Thiên Thanh cảnh, Thần Huyền cảnh, Thần Bạch cảnh, Thần