Liễu Sắt hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trước tình huống này đồ ngốc cũng biết phải nhanh chóng trốn đi.
Nơi này từng là khu dân cư, tất cả đều là biệt thự nhỏ độc lập, xếp thành hình chữ U, trung tâm là bãi cỏ xanh nên không có chỗ nào để nấp. Liễu Sắt nhìn một vòng, phát hiện trước cửa ra vào căn nhà bên trái có một chiếc xe việt dã. Chiếc xe kia đỗ ở ngoài gara, xe và cửa gara cách nhau một khoảng bằng đúng một người, Liễu Sắt trốn vào là vừa khéo.
Sắc trời đột nhiên tối sầm, vừa rồi bầu trời bao la còn xanh trong như lọc bây giờ đã đen sì. Liễu Sắt nhìn lên theo khe hở, liền trợn tròn mắt… Trên mái vòm hình tròn trên thành phố bò đầy zombie!
Không biết chúng nó lên đó bằng cách nào, cũng không biết tại sao trong thời gian ngắn lại tụ tập nhiều như vậy, đông nghìn nghịt kín cả mái vòm. Tất cả bọn chúng đều cố gắng chui vào Quy vương chi địa, năng lượng tạo thành lớp bảo vệ vốn đã yếu, dưới tác động của chúng, lớp bảo vệ màu trắng nhạt càng lúc càng trong suốt, có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.
Không thể trốn ở đây!
Zombie vô cùng nhạy bén với mùi máu thịt tươi. Nếu chúng nó tấn công vào, cô nấp ở nơi không có che chắn thế này sẽ là người đầu tiên bị phát hiện!
Liễu Sắt chạy ra khỏi khe hở, lao về phía những tòa biệt thự nhỏ, liều mạng gõ cửa chẳng quan tâm trong nhà có người không. Cửa chính mọi nhà đóng chặt, Liễu Sắt gõ đỏ tay cũng không ai mở. Cô rõ ràng nhìn thấy vài khuôn mặt nửa người thú lấp ló sau cửa sổ, mở cửa cho cô vào chỉ mất hai giây mà thôi. Hai giây có thể cứu một mạng người, Liễu Sắt không hiểu tại sao bọn họ lại có thể lạnh lùng như vậy? Không phải con người hiện giờ rất hiếm sao?
Cô không thể phí thời gian ở đây, liền quay người chạy ra khỏi khu biệt thự.
Trên đường rất tối, thỉnh thoảng có ánh mặt trời chiếu xuống như mũi tên, thoáng qua lại biến mất.
Liễu Sắt nương theo những tia sáng vụt qua ấy không ngừng chạy.
Cô hi vọng vòng bảo vệ có thể cầm cự thêm một lúc, ít nhất có thể cho cô đủ thời gian trở về ký túc xá. Chỗ đó có quân đội, cô sẽ an toàn hơn. Nhưng phạm vi của binh đoàn người thú rất rộng, vừa rồi cô đã bất giác đi tới tận trung tâm binh đoàn, giờ muốn đi ra ngoài cũng không nhớ rõ đường nữa rồi.
Liễu Sắt chạy loạn, từ đường nhỏ không biết quẹo thế nào đã ra đường lớn. Đột nhiên thấy xa xa phía trước loáng thoáng có bóng người mặc đồ màu kaki đang chạy, chỉ là bước chân không ổn định lắm.
“Này…” Trên đường cái trống vắng đột nhiên trông thấy con người khiến Liễu Sắt vui sướng, tốc độ bỗng nhiên nhanh hơn. Khoảng cách xa như vậy mà chỉ chớp mắt cô đã chạy tới nơi.
Người nọ nghe thấy tiếng bước chân sau lưng liền giảm tốc độ, đợi tiếng động sau lưng càng gần, anh ta liền quay ngoắt lại, quát: “Đứng lại!”
“Ơ? Sao lại là anh?” Là vị đại sự huynh kia mà.
Anh ta nghe giọng nói lạ, trời lại quá tối, chỉ có thể nhìn thấy bóng người nhỏ nhắn thấp thoáng, “Cô là ai?”
“Tôi là Liễu Sắt, chúng ta vừa mới gặp mà, ký túc xá người mới, tầng ba.” Liễu Sắt nhắc nhở.
Bách Lý Dạng nhớ ra rồi, là cô gái nói chuyện với Y Y. Cô liếc qua đã nhận ra mình, chứng tỏ… “Tối như vậy mà cô vẫn có thể nhìn thấy tôi?”
Liễu Sắt khó hiểu nhìn anh ta, lại nhìn xung quanh. Mặc dù tối nhưng vẫn có thể nhìn rõ: “Đúng thế, anh không thấy rõ à?” Khó trách bộ dạng anh ta vừa rồi có chút kỳ quái, rõ ràng rất muốn chạy nhanh hơn nhưng lại dè dặt.
Liễu Sắt không biết, cô ở rừng đen gần một tháng, mỗi ngày ăn động thực vật, hít thở không khí nhiễm phóng xạ trong rừng. Theo lý mà nói, không ung thư thì cũng bệnh nặng. Nhưng so với ô nhiễm ở thế kỷ 21 thì đây cũng chỉ như chuột gặp mèo mà thôi. Vật chất phóng xạ trong cơ thể cô chẳng những không làm hại cơ thể mà còn trung hòa tế bào có hại trong cơ thể khiến cơ năng tăng mạnh. Đây chỉ có thể nói là số cô chưa tận, gặp lấy độc trị độc trong truyền thuyết.
“Cô có thể nhìn thấy thì thật tốt quá, chúng ta phải nhanh chóng về ký túc xá.” Bách Lý Dạng không biết sự thật, cho rằng cô có sức mạnh, thị lực đương nhiên tốt hơn người bình thường, “Đám Y Y rời thao trường trước, hiện giờ chắc đã tới nơi rồi.”
” Được, giờ đi bên nào?”
“Cô không biết đường?” Bách Lý Dạng dừng bước, trong bóng tối đôi môi mỏng hơi nhếch lên lập tức mím chặt.
Nói thừa. Nếu biết đường đã sớm đi rồi, còn có thể gặp anh ở đây sao? Liễu Sắt oán thầm.
“Két… Két…”
Đỉnh đầu đột nhiên truyền đến tiếng rạn nứt.
Hỏng rồi, vòng bảo vệ sắp không trụ nổi nữa rồi.
Liễu Sắt kéo tay Bách Lý Dạng, chạy như điên về phía một tòa nhà phía xa, quanh đây chỉ có chỗ đó có thể nấp.
Tòa nhà đó là một ngôi trường bỏ hoang, ước chừng bảy tám tầng. Liễu Sắt kéo Bách Lý Dạng hoảng hốt chạy vào một phòng học ở tầng hai. Hai người vừa bước vào cửa phòng học liền nghe thấy một tiếng xoảng thật lớn ở bên ngoài. Vòng bảo vệ vỡ rồi!
Liễu Sắt trốn ở cạnh cửa sổ, nhìn thấy rõ ràng vòng bảo vệ vỡ một lỗ to như sân bóng rổ, zombie rơi xuống hàng đàn, đúng chỗ cô và Bách Lý Dạng đứng vừa nãy.
Giây phút zombie rơi xuống, vòng bảo vệ tỏa ra ánh sáng chói mắt. Sau khi ánh sáng tắt, lỗ thủng biến mất, vòng bảo vệ tự động khép lại, chỉ là vị trí kia càng trong suốt hơn những chỗ khác. Sau khi ánh sáng tỏa ra, zombie bám trên vòng bảo vệ ít đi rất nhiều, có thể là do chấn động nên rơi xuống. Ánh mặt trời chiếu vào thông qua khe hở, lần này ngay cả Bách Lý Dạng đều có thể nhìn thấy rõ đám zombie chạy khắp nơi.
“Sức mạnh của cô