Phế Vật Tiểu Thư Muốn Nghịch Thiên

Tâm tư của Hàn Hy Thần


trước sau

Buổi lễ kết thúc, tất cả những đệ tử có mặt điều đã giải tán đi tu luyện, các trưởng lão cũng đã về điện của mình, trong đại điện rộng lớn hiện nay chỉ còn lại có cô và Hàn Hy Thần hai người ở lại ngồi đối diện nhau

Hàn Hy Thần dịu dàng nhìn cô, nhẹ nhàng cầm lên bàn tay mềm mại trắng mịn của cô ôn nhu cười nói

"Linh nhi, cuối cùng thì ta đã đợi được đến ngày này, ta cảm ơn nàng vì đã đồng ý về Thanh Linh môn cùng ta"

Cô cười nhẹ trả lời Hàn Hy Thần

"Thần, có phải huynh hiểu lầm gì rồi không, chúng ta là bằng hữu, ta đương nhiên phải giúp cho huynh rồi"

Hàn Hy Thần nghe cô nói càng nắm chặt tay cô hơn, ánh mắt từ từ chuyển sang hi vọng cầu xin mà nhìn chăm chú vào mắt cô

"không, Linh nhi, lòng ta đã rõ như thế chẳng lẽ nàng còn không hiểu sao.."

Lạc Vu Tuyết thấy ánh mắt sáng ngời đầy hi vọng của Hàn Hy Thần thì không dám nhìn tiếp, quay sang một bên rút tay mình ra khỏi tay Hàn Hy Thần, lạnh giọng nói

"Hy Thần, nếu huynh đã nói rõ như thế thì ta cũng sẽ không dấu nữa, ta đã có vị hôn phu rồi, hơn nữa ta yêu huynh ấy, ta sẽ không làm gì cho huynh ấy phải đau lòng đâu, nếu như những hành động hay lời nói của ta trước đây có gì khiến huynh phải hiểu lầm thì ta tại đây xin nói thẳng, ta chỉ xem huynh là bằng hữu còn nếu có ý khác thì cũng chỉ là tình cảm huynh muội không hề có chút gì tình cảm nam nữ xin huynh về sau nên tránh tiếp xúc thân mật cùng ta để tránh hôn phu ta phải ghen, còn nếu huynh không làm được vậy thì ta sẽ rời khỏi Thanh Linh môn"

Dứt lời cô đã quay lưng chuẩn bị bước đi thì Hàn Hy Thần hoảng hốt nắm chặt cổ tay cô, lời nói nhanh nhưng lại mang đầy bi thương đau khổ thốt lên

"không, Linh nhi, xin nàng đừng đi, nếu..nếu nàng đã có vị hôn phu..vậy..vậy ta xin

chúc phúc cho hai người, sau này nếu nàng không thích ta có thể tránh mặt, nhưng xin nàng đừng rời khỏi Thanh Linh môn, nàng có thể cho ta tiếp tục là bằng hữu của nàng không"

Cô tuy quay lưng nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đầy sự yêu thương ôn nhu của Hàn Hy Thần nhìn mình từ phía sau, nghĩ đến những ngày tháng hắn cùng cô hái thảo dược, hắn dạy cô luyện đan ngày đầu tiên, hắn vì cô đã lo sẵn con đường trải hoa cho cô bước đi, cho nên trầm ngâm đôi chút rồi gật gật đầu

"được, ta không rời đi, nhưng chúng ta chỉ có thể là bằng hữu, không có gì hơn"

Hàn Hy Thần vui mừng quay người cô lại, cho cô nhìn thẳng vào hắn

"được, ta hứa với muội, chúng ta là bằng hữu"

\- nhưng ta vẫn yêu nàng không hề thay đổi

Câu cuối này Hàn Hy Thần chỉ nói trong lòng mà thôi

Ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt nhìn cô của Hàn Hy Thần vẫn như trước đầy sự dịu dàng ôn nhu không hề thay đổi, nhưng thay vì lúc trước là sự yêu thương nóng rực, còn hiện nay sự yêu thương đã được dấu đi, ngụy trang thành ánh mắt dành cho một vị muội muội không hề có gì phức tạp trong đó

Cô cũng nhìn vào mắt Hàn Hy Thần, cô biết được muốn một người đang yêu một ai đó không yêu người đó nữa thì nói dễ hơn làm, cho nên cô chỉ im lặng, quyết tâm sẽ từ từ giúp Hàn Hy Thần thay đổi

Lòng đã hạ quyết định cho nên cũng không nói gì tiếp, chỉ cười cười bảo với Hàn Hy Thần cô mệt mỏi muốn về nghĩ ngơi rồi cáo từ đi trước

Ở phía sau lưng đó, Hàn Hy Thần nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, bi thương đau khổ mà nhắm mắt lại, ngã người ra ghế, tự mình an ủi nỗi lòng đang cô đơn tuyệt vọng kia.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện