Chia tay với Anna xong ba người liền được dẫn thẳng về phòng, sau khi Ma Ri đóng cửa rời đi Roma mới đứng lên đi ra ngoài cửa.
"Hai người chờ tôi một lát, có vài chuyện tôi phải nói với Rie.
"
"Được.
" Mạnh Kỳ cùng Yuta gật đầu.
Roma ra khỏi phòng, lỗ mũi động đậy tìm kiếm mùi thương từ trong không khí để xác định vị trí người cần tìm rồi mới bước đi.
Cốc, cốc, cốc.
"Vào đi.
"
Roma mở cửa ra, bên trong căn phòng đang ngồi chen chúc chín người, ba người bị thương nặng nhất được ngồi trên giường những người còn lại thì tùy tiện ngồi vòng tròn trên sàn.
"Đứng đó làm gì, lại đây.
" Rie nhìn thấy Roma đứng mãi không đi vào liền trầm giọng nói.
Roma thở dài rồi bước vào, tiện tay đóng cửa lại, cậu ta không lại gần chỗ mọi người đang ngồi mà đứng trước cửa cúi gập người xuống.
"Xin lỗi mọi người.
"
"Ây sao lại cúi đầu.
"
"Này này này, cậu làm gì đấy hả.
"
"Cậu ba của chúng tôi ơi, cậu làm vậy chúng tôi sao mà nhận nỗi.
"
Những thú nhân khác thấy cậu ta như thế liền giật mình vội vàng đứng dậy tránh né.
"Cậu có lỗi gì.
" Rie mặc kệ những người khác, ông điềm tĩnh ngồi tại chỗ hỏi.
"Lỗi của tôi rất nhiều, không chỉ có lỗi với gia đình, với nhóm Trần Vũ Phong càng là có lỗi với bản thân.
" Roma khàn giọng nói, cậu ta giống như một đứa trẻ đang nhận sai với gia đình mình.
Những thú nhân khác dần dần trở nên im lặng, ai nấy đều ngồi lại chỗ của mình lẳng lặng lắng nghe.
"Thật sự xin lỗi, bởi vì sự tự cao tự đại, lòng tự tin mù quáng mà tôi thiếu chút nữa đánh đổi bằng mạng sống của mình, gia đinh luôn bảo vệ tôi khiến tôi không tự kiểm điểm lại bản thân mới tạo nên bước đường này, tôi thật sự có lỗi với mọi người.
" Roma càng cùi thấp người xuống "Cũng vì tôi mà nhóm Trần Vũ Phong mất đi một người thân, nếu không phải cô ấy chắn giúp thì tôi đã không có mặt ở đây, tôi có lỗi với nhóm Trần Vũ Phong, càng là có lỗi với cô ấy.
"
Rie ngước mắt nhìn cậu ta nhưng ông không có ý định cắt ngang, đây có lẽ là thứ mà gia đình bọn họ cần Sự trưởng thành.
"Không những thế tôi còn có lỗi với chính bản thân mình, thường ngày không lo chăm chỉ luyện tập, lúc nào cũng kêu ngạo về sức mạnh của mình, ỷ vào sự đùm bọc dòng tộc mà không biết thế giới bên ngoài nguy hiểm thế nào.
" Roma vừa nói xong liền không nhịn được mà bật khóc.
"Thiệt là.
" Rie lúc này cũng đứng dậy đi lại gần Roma, ông thở dài ôm cậu vào lòng, bộ tộc thú nhân không phân địa vị, không phân sức mạnh, bọn họ sống với nhau như một gia đình lớn, bất kỳ ai trong gia đình mất đi, bọn họ đều cảm thấy đau lòng.
Cho nên khi Như Yến vì Roma mà hy sinh cả tính mạng, bọn họ đều cảm kích từ tận đáy lòng, cùng với tâm trạng bù đắp cho bạn bè cùng người thân của cô, vì vậy khi nghe Roma muốn đi theo bọn họ ông chỉ kinh ngạc chứ không phản đối.
"Rie tôi quyết định rồi, mặc dù cô ấy nói chúng tôi huề nhau không ai nợ ai nhưng cuối cùng tôi vẫn là nợ cô ấy.
" Roma trong lòng Rie nức nở nói "Tuổi họ của tôi còn nhiều nhiều lắm dù cho có đi theo bọn họ hai trăm, ba trăm năm đi nữa thì cũng chẳng sao.
"
"Cậu nghĩ kỹ rồi sao, ta sẽ không ngăn cản nhưng ta muốn xác định ý định, cậu đã chắc chắn với quyết định này rồi sao.
" Rie nắm lấy vai Roma kéo ra bắt cậu ta nhìn thẳng vào mắt ông.
"Đúng vậy, tôi sẽ không hối hận.
" Roma kiên định nói "Tôi sẽ về nhà nói lại với tộc trưởng.
"
"Được, ta tôn trọng ý định của cậu.
" Rie gật đầu.
"Chúng tôi cũng vậy.
" Những thú nhân khác cũng đi đến cười vỗ vai cậu ta.
"Cám ơn, thật sự cảm ơn.
" Roma dùng tay lâu lâu lâu nước mắt sau đó mỉm cười nhìn bọn họ.
"Được, tranh thủ thời gian rời đi thôi.
" Rie dẫn đầu đi ra ngoài, những người khác theo sau.
Khi đến phòng Mạnh