Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc Trần Vũ Phong bất giác nhìn sang, một bóng dáng mơ hồ đang từ tự chạy đến gần.
"Yuta.
" Sau khi nhìn thấy rõ người chạy đến Trần Vũ Phong liền bật người đứng dậy rồi vui vẻ hô.
"Anh Phong.
" Yuta vui vẻ chạy đến giang hai tay ôm lấy cậu.
Cậu nhóc ngày nào chỉ mới vài tháng đã trở nên cao hơn rồi, chỉ mới đây nhóc con chỉ đến hông cậu mà giờ đây đã đến ngực rồi, đúng là con trai cao lớn thật nhanh.
"Nhóc lớn nhanh thật.
" Trần Vũ Phong ôm Yuta cảm khái.
Yuta không nói gì chỉ thưởng thụ cái ôm ấm áp từ cậu, sau đó cậu nhóc chủ động tách ra rồi hỏi.
"Anh với anh Kỳ đến đây đón em à.
"
"Đúng vậy.
" Trần Vũ Phong gật đầu nhưng sau đó cậu lại dò hỏi "Anh cùng Mạnh Kỳ phải đi xa một thời gian nên muốn hỏi em có cùng đi với bọn anh không.
"
Nói xong cậu cũng không đợi cậu nhóc trả lời mà tiếp tục nói "Thật ra nơi này cũng rất tốt, nếu như em muốn ở lại thì anh cũng an tâm rất nhiều.
"
Yuta nghe vậy hai mắt liền rưng rưng, cả người tràn ngập sự hoang mang, cúi đầu nhìn xuống chân nhỏ giọng hỏi "Anh không cần em nữa à, có phải em quá vô dụng nên không thể ở cạnh mọi người đúng không.
"
Trần Vũ Phong nghe vậy liền thở dài, cậu khụy người xuống cho tầm nhìn cả hai bằng nhau rồi đưa hai tay vịn hai vai cậu nhóc.
"Nhìn anh.
"
Yuta nghe lời mà nhìn lên rồi chạm vào ánh mắt đầy nghiêm túc của cậu, hai mắt cậu nhóc càng thêm đỏ hoe.
"Nghe anh này.
" Trần Vũ Phong trìu mến nhìn cậu nhóc "Lần này anh sẽ không tự mình quyết định, anh muốn hỏi ý kiến của em, Yuta em còn quá nhỏ để phiêu bạc khắp nơi với bọn anh, em có thể sống một cuộc sống tốt hơn rất nhiều.
"
Nhìn cậu nhóc nghe đến đây liền rơi nước mắt cậu liền ôm nó vào lòng "Suy nghĩ thật kỹ, Yuta anh muốn em suy nghĩ vì tương lai của mình, nếu em muốn ở lại đây để lớn lên như bao đứa trẻ bình thường khác thì anh sẽ chúc phúc cho em, còn nếu như em vẫn muốn tiếp tục hành trình cùng bọn anh thì anh sẽ không ngăn cản, bởi vì đây là điều em muốn.
"
Yuta nghe cậu nói xong liền nghẹn ngào nói, cậu nhóc chẳng cần suy nghĩ một phút một giây nào cả "Em đi với anh, em muốn cùng mọi người! thật sự, thật sự em rất vui khi được sống với mọi người, vì vậy! vì vậy đừng bỏ rơi em.
"
"Ừ, ừ, ừ.
" Trần Vũ Phong nghe nhóc nói mà thở dài nhưng cậu vẫn liên tục chấp nhận mà không khuyên nhủ nữa "Được rồi, chúng ta sẽ đi cùng nhau.
"
Cậu vừa nói ra những câu khiến Yuta yên tâm vừa đưa tay vỗ nhẹ sau lưng để dỗ dành.
Nhưng cũng vì vậy mà Yuta cảm nhận được sự dịu dàng của cậu mà càng khóc càng lớn, giống như câu nhóc nhân cơ hội này mà trút hết mọi cảm xúc tiêu cực vẫn luôn bao quanh lấy mình ra ngoài, cậu nhóc đã phải kìm nén rất nhiều trong thời gian qua, đây có thể là phút giây yên bình nhất đối với nhóc.
Mạnh Kỳ cùng ông Quari ngồi yên trên ghế mà nhìn hai người, bọn họ cũng không lên tiếng phá vỡ phút giây đẹp đẽ này.
Sau khi Yuta khóc xong liền tránh khỏi vòng tay của Trần Vũ Phong, cậu nhóc bị sự mất mặt của mình làm cho thẹn thùng, đã rất lâu rồi cậu nhóc chưa từng khóc lớn như thế còn là khóc trước mặt người khác nữa.
Có lẽ khi ở bên Trần