Sau khi hỏi thăm Alin mọi người liền nhanh chóng xoay đầu tìm kiếm cậu, nhìn thấy cậu ngồi trên lưng Đại Bạch ở phía xa cười tủm tỉm thì bọn họ liền nhanh chóng đi lại.
"Anh Phong, chúng ta về tham gia lễ hội thôi nào.
" Enzo vui vẻ nói, cô bé vẫn nhớ được cậu đã hứa sẽ dẫn bé tham gia lễ hội rồi.
"Hình như chỉ còn tám ngay nữa mà thôi, không biết chúng ta có về kịp hay không nữa.
" Yuta cũng mong chờ nói.
Trần Vũ Phong nhìn hai đứa nhỏ rồi nhìn những người khác cũng thấy sự mong chờ trong mắt họ thì thở dài ôm đầu Đại Bạch thầm thì.
"Đại Bạch, lần này làm phiền mày rồi.
"
Đại Bạch khó chịu nói "Ta mới không làm thú cưỡi.
"
"Nhưng mà lễ hội đó, ai cũng muốn được tham gia cả, mày không muốn tham gia sao, sẽ có rất nhiều món ăn, thức uống nè, sẽ ca hát nè, sẽ nhảy múa nè.
" Trần Vũ Phong tiếp tục thầm thì sau đó nhấn mạnh "Sẽ rất vui á.
"
Đại Bạch thoáng ngập ngừng nhưng sau đó vẫn kiên quyết từ chối "Không, dù thế nào ta cũng không muốn chở bọn họ.
"
Trần Vũ Phong giả vờ buồn bã nói "Thật ra tao cũng muốn tham gia nữa, từ khi đến thế giới này tao chưa từng được nhìn thấy khung cảnh nhộn nhịp như lễ hội cả, nhưng nếu mày không muốn thì thôi vậy, tao không muốn bắt ép mày làm chuyện mày không thích.
"
Đại Bạch nghe xong liền động động lỗ tai, cả người thú cảm thấy khó chịu, nó không thích cảm giác này tí nào cuối cùng đành thỏa thiệp.
"Được rồi, do ngươi muốn đi thôi nhé, ta làm vì ngươi đấy nhé.
"
"Đại Bạch thật tốt, thật đáng yêu mà.
" Trần Vũ Phong vui vẻ hôn một ngụm lên cái đầu đầy lông mao của nó sau đó nháy mắt với những người khác.
"Hoan hô.
" Yuta không nhịn được liền nhảy lên, sau đó cậu bé ôm lấy đầu Đại Bạch mà cà cà.
Đại Bạch vẻ mặt đầy ghét bỏ nhưng không né tránh, đợi đến khi cậu nhóc buông ra nó liền nằm xuống, cơ thể dần dần to ra, với kích cở lúc nãy nó chỉ chở được hai người, còn với số lượng nay thì phải to hơn một chút.
"Lên đi.
" Đại Bạch hậm hực nói.
Trần Vũ Phong buồn cười sờ cái đầu to lớn của nó rồi nói "Mọi người lên đi.
"
Roma cùng Mạnh Kỳ mỗi người ôm lấy một đứa bé rồi leo lên, lần này Alin cũng không cậy mạnh nữa mà cũng nhảy lên ngồi bên cạnh cậu.
Sau khi mọi người đều lên hết Đại Bạch liền đứng dậy duỗi người sau đó phóng đi, bởi vì có kinh nghiệm của lần trước nên lúc này Yuta liền lấy tấm màn ra rồi phủ lên đầu bọn họ.
Đây chính la tấm man trong suốt che dấu ngôi nhà nhỏ nằm sâu trong rừng vàng của cậu nhóc, trước khi rời đi nhóc liền thuận tay lấy luôn nó theo, không ngờ lúc này lại phát huy công dụng chắn gió.
Nếu như những nhà chế tạo hoặc một lão giả pháp sư thấy được cảnh này liền sẽ ra tay dậy dỗ bọn họ một trận, bảo bối như thế này mà đối với bọn họ chỉ là tấm màn chắn gió hay sao.
Nhờ tốc độ của Đại Bạch mà khi bọn họ trở lại vùng đất gần nơi ở của bà Bugi chỉ mất sáu ngày trời.
Roma sau khi tìm thấy đường hầm không gian liền nhanh chóng mở nó ra, bởi vì lúc này trời tờ mờ sáng nên bọn họ cũng không lo lắng sự thay đổi của không gian bên trong đường hầm.
Nhóm người nhàn nhã đi vào đường hầm, Roma không khỏi cảm thán.
"Chỉ hơn nữa tháng đi loanh quanh mà khi trở lại vậy mà lại cảm thấy thật hoài niệm.
"
"Không biết nhà của chúng ta đã xây dựng xong chưa nhỉ.
" Mạnh Kỳ cũng cảm thán theo, cậu ta thật sự mong chờ ngôi nhà của bọn họ.
"Chắc xong rồi đó anh.
" Enzo vui vẻ đáp lại, cô bé nghiêm túc giải thích "Người lùn bọn em xây nhà rất nhanh chỉ mất hơn mười ngày là xây xong, dù có khó cở nào đi nữa.
"
Trần Vũ Phong sờ đầu cô bé rồi xin lỗi "Enzo anh vẫn chưa tìm được dòng máu khác của em, thật sự xin lỗi.
"
"Không sao đâu ạ, em rất vui vì đã đi cùng mọi người.
" Enzo lắc