"Một.
"
"Hai.
"
"Ba.
"
Tiếng đếm của người dân vang lên, sau đó là những tiếng reo hò ầm ỷ, một người mang chức nghiệp pháp sư thuộc tính lửa bay người lên cao, đứng kế bên đỉnh tháp cây, sau khi tất cả dân chúng đều đếm đến ba, người mang chức nghiệp pháp sư này liền triệu hồi một quả cầu lửa sau đó phóng lên đ ỉnh cao nhất của tháp củi.
Phừng.
Ngọn lửa nhanh chóng rực sáng lên, sức nóng lan tỏa ra xung quanh, ánh lửa bập bùng chiếu rội lên những gương mặt đầy thích thú.
Lúc này Mạnh Kỳ cùng Roma cũng đã gọi hai đứa nhỏ dậy cùng nhau chứng kiến cảnh tượng đẹp đẻ này, mà bên cạnh Trần Vũ Phong vẫn đang nhìn chằm chằm Alin hỏi ra những câu mà khiến Alin ngập ngừng không thôi.
Cuối cùng Alin trầm tư thật lâu cuối cũng cũng nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cậu mà trả lời "Tôi sẽ gánh toàn bộ trách nhiệm, các cậu có thể không cần đi cùng tôi, nhưng tộc nhân của tôi, tôi phải có trách nhiệm cứu bọn họ ra.
"
Nghe câu trả lời của anh ta, Trần Vũ Phong cũng không nhanh chóng đáp lại mà tiếp tục hỏi "Anh có từng nghĩ đến chúng ta là gia đình chưa.
"
Bị câu hỏi này làm cho ngơ ngác, nhưng Alin rất nhanh đã kiên định gật đầu "Có! "
"Tôi đã nghĩ nếu như chúng ta cứ như thế này thì tốt quá, sống cùng mọi người thật thoải mái vui vẻ.
"
Trần Vũ Phong nghe xong câu trả lời liền vui vẻ mà cười tủm tỉm "Như vậy anh còn nghĩ điều gì.
"
"Chúng ta là một gia đình, nếu như một người cần trợ giúp vậy thì cả gia đình sẽ cùng nhau làm thôi! Không phải sao.
"
"Đúng vậy, chúng tôi cũng đã biết anh sẽ làm như thế mà.
"
"Đừng nói một mình sẽ gánh toàn bộ trách nhiệm chứ.
"
"Đúng vậy anh làm bọn em buồn đó.
"
Những người khác lúc náy cũng xen vào, nhìn Alin rồi mỉm cười, thực ra bọn họ đề đã nghĩ cả rồi, Alin là một người trọng tình trọng nghĩa như vậy thì làm sao có thể nhìn thấy tộc nhân của mình bị đem đi làm món đồ chơi cho con người như thế thì sao có thể nhịn được.
"Các người! " Alin nghe bọn họ nói vậy liền vô cùng cảm động, cậu ta không ngờ những người mà mình chưa quen biết bao lâu lại có thể hiểu cùng chấp nhận mình như thế.
"Được rồi, chúng ta cũng đã nhìn thấy toàn bộ lễ hội rồi! " Trần Vũ Phong đứng dậy nhìn tháp lửa bập bùng đang cháy không ngừng liền nói "Bắt tay vào làm chính sự thôi nào.
"
"Được.
"
Những người khác đáp lại rồi cũng đứng dậy.
Bọn họ nhanh chóng luồng lách ra khỏi nơi đông người đi vào những con hẻm nhỏ, đi thẳng đến tòa nhà của nam tước.
Binh sĩ nhìn thấy bọn họ cũng không ngăn cản, chỉ lấy một quả cầu ra thông báo với người quản lý rồi để bọn họ đi vào.
Lần thứ hai trong ngày nhóm bọn họ đi vào phòng sách của nam tước.
Bara Ly nhìn nhóm người trước mặt liền khá bất ngờ, nhưng cũng không ngoài ý muốn, dù sao nếu bọn họ không quay lại thì anh ta mới cảm thấy kinh ngạc.
"Các cậu đã nghĩ kỹ chưa.
" Không cần hỏi nguyên nhân Bara Ly liền đi thẳng vào vấn đề.
"Chúng tôi xin sự giúp đỡ từ anh.
" Trần Vũ Phong gật đầu nói, cậu cũng chẳng cần thiết phải vòng vo, đối với những người như bọn họ thẳng thắn là tốt nhất.
"Cậu nợ tôi một ân tình.
" Bara Ly gật đầu đáp.
Lúc này Alin liền lên tiếng "Không, là tôi nợ anh.
"
Nhưng Bara Ly lại tiết nuối gật đầu "Nếu không có cậu ta, tôi sẽ không giúp đỡ.
"
Trần Vũ Phong mỉm cười gật đầu, ngăn Alin đang muốn tiếp tục nói "Được, nếu anh cần giúp đỡ tôi sẽ làm hết khả năng.
"
"Được quyết định như vậy đi! " BaRa Ly nhanh chóng gật đầu, anh ta hài lòng mỉm cười "Cho dù chúng ta là bạn, nhưng lợi ích vẫn phải tính rõ ràng, dù sao sau lưng tôi còn rất nhiều người.
"
"Tôi hiểu, nam tước không cần phải giải thích! Anh là hy vọng của rất nhiều người.
" Trần Vũ Phong mỉm cười đáp lại, cậu rất hiểu rõ, chỉ cần một ngày còn mang danh đứa trẻ thiên mệnh thì những người nắm quyền cao chức trọng như Bara Ly sẽ không thể đơn giản chỉ làm bạn bè với cậu.
"Vũ Phong.
" Alin nhỏ giọng hô, đây rõ ràng là chuyện của