Rời khỏi chính thành Marata, nhóm Trần Vũ Phong liền nhanh chóng chạy đến nội thành,
Lần này Đại Bạch không cần phải chở bọn họ nữa, bởi vì thú cưỡi bọn họ rởi đi thật sự rất nhiều, nên khi lấy đủ số thú cưỡi vẫn còn dư lại vài con, bọn họ gửi chút tiền cho người chăm sóc để họ tiếp tục chăm sóc cho chúng nó, còn bọn họ thì lấy bốn con thú ra mà cưỡi đi.
Lần này không bị cưỡi nữa nên Đại Bạch khá là vui vẻ mà nhảy lên đầu con thú cưỡi của Trần Vũ Phong mà nhàn nhã ngắm nhìn xung quanh, không những thế nó còn buồn chán mà thở dài khinh bỉ.
"Sao lại chạy chậm thế, không bằng một góc của ta.
"
"Đúng, đúng, Đại Bạch là giỏi nhất.
" Trần Vũ Phong chỉ có thể bất đắc dĩ thùa theo.
Những người khác nhìn cậu đầy buồn cười, tuy bọn họ nghe không hiểu Đại Bạch nói gì, nhưng qua lời nói của Trần Vũ Phong vẫn có thể đoán được một hai.
"Pi.
" Tiểu Pi ngồi bên cạnh Đại Bạch phụ họa, nó cũng cảm thấy tốc độ này quá chậm rồi.
Lần này bọn họ cũng không gắp gáp mà chạy về bộ tộc thú nhân, sau khi vào nội thành Lita, Trần Vũ Phong liền dừng chân lại, bọn họ gửi thú cưỡi rồi chậm tãi đi về căn nhà mà trước đây bọn họ từng ở.
Cũng khá lâu rồi bọn họ chưa trở về, có lẽ đây là căn nhà kỹ niệm giữa họ cùng Như Yến nên không ai dám đành lòng mà trở về.
Căn nhà vẫn như cũ, không có bất kỳ thay đổi gì, nhưng bởi vì bọn họ đã lâu không về nên căn nhà đã giăng kín bụi cùng mạng nhện, thời gian đúng là thắm thoát trôi qua, từ ngầy hôm ấy đến nay đã sắp đến năm mới rồi.
"Hoài niệm thật.
" Yuta nhìn căn nhà mà thở dài không thôi, cậu bé cũng là một trong những người ở bên cạnh bọn họ lâu nhất.
"Đúng vậy.
" Mạnh Kỳ gật đầu nói.
Một năm sắp trôi qua rồi, lần này bọn họ sẽ đón lễ với rất nhiều người, nhưng trong thâm tâm bọn họ lại thiếu đi hình bóng của cô gái xinh đẹp mà hòa đồng ấy.
"Chúng ta sẽ ở lại đây một ngày, sau đó thì về làng.
" Trần Vũ Phong ngồi xuống ghế nói "Có thể mua đủ vật dụng cần thiết rồi hẳn trở lại, dù sao chúng ta cũng sẽ nghỉ ngơi cho đến khi có thông báo của nam tước.
"
"Chúng ta không đi làm nhiệm vụ sao.
" Mạnh Kỳ hỏi, cậu ta không biết bọn họ còn đủ tiền để sinh hoạt hay không.
Trần Vũ Phong lắc đầu "Chúng ta vẫn còn tiền, không cần thiết phải mạo hiểm đi lung tung để bọn người kia bắt bài.
"
"Tôi không muốn chúng ta bị bọn chúng chặn đường.
"
"Cậu nói đúng.
" Mạnh Kỳ nghe vậy liền gật đầu.
"Em cần vài dụng cụ để chế tạo, dù sao chúng ta cũng sẽ đi đến đại lục khác, phải chuẩn bị kĩ càng một chút sẽ an tâm hơn.
" Yuta nói, cậu nhóc muốn chế tạo những thiết bị, dụng cụ tốt hơn để có thể sử dụng mỗi khi nguy cấp, chứ không phải thứ rác rưỡi trước đây không thể cứu được ai cả.
"Được, vậy chúng ta cung đi mua.
" Trần Vũ Phong nghe vậy liền đồng ý.
Nhóm bọn họ bàn bạc xong liền rời khỏi nhà mà đi kiếm những tiệm vật liệu cần thiết, sau đó cậu ghé qua tiệm của ông Long Qua để thăm hỏi.
Khi vào cửa tiệm Yuta nhìn thấy những đồ vật được trưng bày bên trong không khỏi trầm trồ khen ngợi, nhờ sức mạnh chức nghiệp mà cậu nhóc có thể cảm nhận được cấp bật cùng tác dụng của bọn chúng, cậu nhóc không máy quan tâm đ ến những thiết bị đã được chế tạo mà những vật dụng có thể chế tạo hơn, tuy nơi này đa số là dược liệu, nhưng những vật dụng dùng trong chế tạo vẫn có vài cái.
"Ồ, nhóc Vũ Phong.
" Ông Long Qua nghe người làm thông báo liền nhanh chóng đi xuống nhìn "Lâu rồi không thấy nhóc.
"
"Ông Long Qua, lâu rồi không gặp, ngài vẫn khỏe chứ ạ.
" Trần Vũ Phong mỉm cười đáp lại.
"Tốt, ta vẫn như vậy.
" Ông Long Qua đáp lại, sau đó nhìn cậu muốn nói lại thôi, ông cũng đã nghe được vài chuyện nhưng ông chỉ là một thương nhân nhỏ bé không có quyền hạn can thiệp vào.
Trần Vũ Phong biết ông định hỏi gì, liền nói một câu "Cháu đã gặp lại ông ấy.
"
Ông Long Qua kinh ngạc nhìn cậu, sau đó thở phào một hơi "Như vậy thật quá tốt.
"
"Cháu cảm ơn ông đã lo lắng ạ.
" Trần Vũ Phong mĩm cười nói.
"Tốt! Tốt! Tốt.
" Ông Long Qua liên tục gật